Chương 2007 - Trung Khuyển Thị Vệ (15)

2.9K 429 41
                                    

Edit : Tiểu Hắc
Beta: SA
===============
Nếu thuốc này không phải của Sơ Tranh, thì chỉ có thể là của vị Tả phu nhân kia.

“Nếu vậy để nô tỳ đi trả lại Tả phu nhân nhé?”

“Đừng xen vào việc của người khác.”

Vừa rồi vị Tả phu nhân kia trang điểm như vậy đi mua thuốc thì chắc chắn là do nàng ta không muốn để người khác biết.

Ngươi còn đi đưa lại nữa, không phải chỉ làm người ta cảm thấy thêm ngột ngạt à!

“Ồ.”

Sơ Tranh cũng không để chuyện này trong lòng, ai ngờ vài ngày sau, họ lại gặp vị Tả phu nhân kia.

Lúc ấy Sơ Tranh đang đứng ở một đầu ngõ, chờ Nghênh Hương lấy đồ về.

Tả phu nhân hốt hoảng chạy ra từ góc rẽ của một hẻm nhỏ, nhưng thân thể nàng ta còn chưa hoàn toàn đi ra, thì đằng sau có hai bàn tay to nắm lấy tóc nàng ta lôi ngược trở lại.

Nếu không phải do Sơ Tranh đang nhìn về phía đó thì sẽ không ai biết đã phát sinh ra chuyện gì.

Sơ Tranh đá đá vài viên đá vụn dưới chân, tự hỏi mình có nên qua giúp đỡ hay không.

Ai!

Ai bảo ta là một người tốt chứ.

Sơ Tranh âm thầm siết chặt tay, hôm nay cũng muốn nỗ lực làm người tốt đấy!

-

Tả phu nhân bị bịt miệng nên cổ họng chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở, nàng hoảng sợ nhìn người bắt cóc mình như thể đang khẩn cầu hắn thả ra.

Nhưng đối phương không dao động, còn không ngừng đấm đá vào người Tả phu nhân.

Như thật sự muốn đánh chết nàng ta vậy.

Mà quả thật Tả phu nhân cũng cảm thấy mình sẽ bị đánh chết mất, nước mắt tuyệt vọng trào khỏi hốc mắt, làm mọi cảnh tượng trước mặt như quay cuồng.

“Các ngươi đang làm gì!”

Trong lúc Tả phu nhân còn đang choáng váng, lại bỗng nghe được một giọng nói mát lạnh vang lên.

Một giây sau, kẻ đang đánh nàng ta bỗng dưng bị đạp bay, làm lưng hắn ta đập trúng bức tường phía sau.

Trong tầm mắt Tả phu nhân liền xuất hiện một hình bóng quen thuộc.

“Tam…… Hoàng tử phi……”

Sơ Tranh đứng cách vài bước, ánh mắt dừng lại ở bên kia.

“Sư Dịch! Ai bảo ngươi xuất hiện!”

Tả phu nhân lúc này mới biết còn có người khác, nàng ta gian nan ngước đầu nhìn lại, thấy một nam nhân đang dùng kiếm để chế ngự một người, những kẻ khác thì đã bị hắn đạp xuống dưới chân.

“Tiểu thư, những chuyện này cứ giao cho tại hạ là được.” Nam nhân kia chậm rãi nói.

“Ta có thể!” Sơ Tranh cảm thấy mình vừa bị mạo phạm.

Đại lão mà cần một nhóc đáng thương ra cứu sao?

Đại lão có thể tự mình tẩn chết mấy con hàng này!

[Quyển 11][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! |Mặc LinhDonde viven las historias. Descúbrelo ahora