PHẦN 35

4.4K 551 129
                                    

JungKook vẫn nằm im bất động trên sân thượng. Cả người như bị hút tít hồn lên cao mà nhìn chằm chằm từng con xác sống một đang chạy như điên vào tòa nhà nơi có HoSeok và SongHa đằng đó.

"Cái quỷ gì vậy??"

"Tại sao điện lại bật hết lên?!"

"Con m* nó bọn chúng sẽ xơi tái chúng ta mất!!"

Hàng chục tiếng nói hoảng sợ thốt lên tứ phía. Nhưng duy chỉ có âm thanh nức nở của JiMin khiến cậu phải chú ý.

"Anh.. anh.. hai..."

Đôi môi vốn đỏ hồng tự nhiên ấy ngay lúc này lại trắng bệch hệt xác chết.

JungKook hốt hoảng, vội vực dậy kéo tay người bạn hiền lành này xuống khi thấy JiMin có ý định muốn đứng lên.

"JiMin, bình tĩnh đi. Cậu đứng dậy bọn nó sẽ thấy mất!" Chất giọng JungKook cũng bắt đầu run rẩy.

Phía bên ngôi nhà đối diện, tình hình cũng chẳng khá hơn mấy. Những thanh niên bắt đầu hoảng loạn trước sự việc kì lạ này. Có người thậm chí còn suýt hét toáng lên khi toàn bộ điện vừa được bật.

"Các cậu im hết đi!!"

Sự chú ý của mấy tấm thân vạm vỡ nằm đó cuối cùng cũng chịu đặt lên Seo Yeon - người vừa cất tiếng nhắc nhở.

"Cửa lên tầng thượng của tất cả các ngôi nhà mà chúng ta ở cũng đóng rồi. Chúng nó sẽ không biết được, nhìn từ dưới lên thì vẫn sẽ là một màu đen thôi. Hoảng cái gì?!" Người con gái mạnh mẽ, tay ôm khẩu súng tỉa cố kìm lại cơn sợ hãi trong lòng. Không phải bản thân sắp gặp nguy hiểm, mà là vì lo lắng cho người chồng đang ẩn nấp ở một trong hai ngôi nhà đằng sau.

"Cậu" Seo Yeon lay lay vai TaeHyung nằm bên cạnh "Làm ơn hãy tập trung vào đi, ngôi nhà bên đó cũng chưa phải bị chúng lấn tới"

"À.. vâng"

TaeHyung chỉ sợ, khi đám xác sống đó mò lên được tầng thượng thì... làm sao mà anh kéo cậu chạy khỏi được chứ.

Lúc này, HoSeok ở bên ngôi nhà đang bị bao vây nhiều nhất cũng không dám rục rịch. Anh với những người khác nín im thin thít, lắng nghe âm thanh như mấy con khủng long con bên dưới.

"Sao nó đột nhiên im lặng vậy?" Câu hỏi của một ông chú nào đó gây sự chú ý không ít.

Những gì họ cảm nhận được qua thính giác bây giờ chỉ còn lại tiếng bước chân và vài tiếng kêu 'lạc khạc' bên dưới đường kia.

"Bọn nó đi rồi đúng không?! Tôi phải xuống đó với con gái tôi, mấy người thích chiến đấu gì thì tự đi mà làm!" Ông chú đó có vẻ đã quá hoảng rồi. Những hành động tiếp theo hệt một kẻ mất trí, tự lao đầu vào lửa.

"Ju Dong Geum!! Ông làm cái gì vậy?!"

Chỉ thấy Dong Geum vụt dậy với tốc độ ánh sáng, bàn tay đầy vết chai sạn cạy mở cửa thông với tầng thượng này.

Những người nằm đó có đứng dậy cũng không thể ngăn kịp ông ta. Bọn họ chỉ trợn ngược mắt, toàn bộ vũ khí đều hướng đến nơi ấy rồi bước chân lùi dần về sau. Mỗi gương mặt đều là một nỗi hoảng sợ giống nhau.

Loạn Tử Chiến [BTS]-TaeKookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ