Chương 2424 - Không Gian Tử Thần (14)

2K 306 28
                                    

Edit: Mực
Beta: Sa
============

"Rẹt rẹt rẹt..."

Đèn trong phòng lập lòe chớp tắt, dưới ánh sáng chập chờn, bàn tay máu trong gương bắt đầu có những vệt máu chảy xuống dưới.

Giữa những khe hở còn hiện lên một cái bóng mờ ảo.

Sơ Tranh: ". . ."

Sợ hãi!

"Cô Sơ Cô Sơ! !" Ở bên ngoài Cô giáo Miêu hoảng sợ kêu lên: "Cô không sao chứ! !"

"Không có việc gì." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời.

Có thể là nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Sơ Tranh, Cô giáo Miêu hơi an tâm một chút.

Xẹt xẹt xẹt ——

Bóng đèn chớp tắt vài lần, cuối cùng thì tắt hẳn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Trong gương, bóng quỷ càng ngày càng rõ ràng, dường như nó đang từ nơi sâu thẳm tiến ra.

Đó là một nữ quỷ tóc tai bù xù, không nhìn thấy rõ mặt.

Đôi tay trắng bệch đưa về phía trước, tự thân hình ảnh này đã quá âm u quỷ dị, nó nhích từng chút từng chút một leo ra khỏi tấm gương.

Sơ Tranh vẫn đứng bất động ở đằng kia, sắc mặt hờ hững nhìn vào gương.

Ác linh chợt ngừng lại, trong đầu nó chứa đầy sự nghi hoặc người này sao lại không sợ hãi nhỉ?

Là do mình không đủ khủng bố sao?

Ác linh nghĩ nghĩ, lại đột nhiên ngẩng đầu, dưới mái tóc lộ ra khuôn mặt máu thịt be bét, còn tặng kèm một nụ cười quỷ dị.

Hoàn cảnh tối lửa tắt đèn, lại có một ác linh trong gương đang nở nụ cười tởm lợm trên gương mặt máu me đầm đìa với bạn...

Sơ Tranh: ". . ."

Thật sự gặp quỷ à!

Sơ Tranh lục tìm ở trên người một lát, chợt nhớ ra cô không mang theo bình đựng con ác linh kia bên người.

Sơ Tranh từ bỏ phương án thứ nhất, khởi động phương án thứ hai.

Cô tiến lên một bước, vươn tay bắt lấy ác linh từ trong gương kéo ra ngoài, 'Bốp' một tiếng quật nó lên trên tường.

Ác linh: ". . ."

Ác linh bị quật đến ngu người.

Tại sao người này  lại không sợ?

Nghi vấn của ác linh còn chưa được giải đáp, nó đã lần nữa bị người xách lên, y như cái bị, bị người ta quật qua quật lại.

-

Hai phút sau, ác linh khóc như chết cha chết mẹ muốn chui về trong gương, nhưng đáng tiếc là chân nó bị Sơ Tranh tóm lấy, làm cách nào cũng không bò về được.

"Hu hu hu, tôi sai rồi..." Ác linh bắt đầu cầu xin tha thứ.

Sơ Tranh: "Sai ở điểm nào?"

". . ."

Làm sao nó biết mình đã sai ở điểm nào!

Sai ở việc nó biểu hiện không đủ kinh tởm sao? 

[Quyển 13][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! |Mặc LinhWhere stories live. Discover now