Chương 54. Mê Lâm

788 71 2
                                    

Sắc trời tối tăm, sương trắng mịt mù.

Phác Thái Anh và Kim Trí Tú cùng cưỡi mây đến biên cảnh Minh Vực. Giữa vùng đồng không mông quạnh, dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy toàn một màu u ám tiêu điều.

Trước mặt chồng chất đá tảng cao mấy trượng, mặt đá phủ đầy rong rêu mọc lộn xộn, che khuất tầm nhìn. Kim Trí Tú xuất ra một chiếc bàn bát quái, dùng linh lực thôi động nó, lập tức mặt bàn hiện chút bản vẽ gì đó Phác Thái Anh xem không hiểu.

"Đi hướng này." Một lúc sau, Kim Trí Tú nói với Phác Thái Anh. Theo tầm mắt đối phương, xung quanh vẫn chỉ có vài chồng đá ngổn ngang, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên khi các nàng băng qua chồng thứ năm thì phía trước xuất hiện một ngã rẽ.

Ánh mắt Kim Trí Tú sáng lên, nàng nhanh bước đi tới, Phác Thái Anh cũng vội vàng đuổi theo.

Con đường phía trước không còn đất đá bụi cây nữa, thỉnh thoảng có sương trắng lượn lờ, nhưng vẫn có thể phát hiện được một ngọn núi thấp thoáng giữa rừng rậm.

Thế nhưng lúc chứng kiến, ngọn núi kia lại mang sắc màu xám tro, khói đen bao phủ, tử khí tràn ngập. Phác Thái Anh không khỏi nhíu mày. Âm khí ở đây quá nặng, một nơi như thế thật sự có thể phát triển được linh dược trị bệnh cho Lệ Sa sao? Nàng hơi do dự hỏi người bên cạnh: "Chúng ta phải lên đến ngọn núi kia sao?"

"Ừm, trong đó có hàm an thảo mà chúng ta cần." Kim Trí Tú nhận thấy Phác Thái Anh nghi hoặc bèn nhẹ giọng giải thích: "Âm sơn này bị phong ấn bởi thượng cổ kết giới cho nên mới có hình dạng như vậy, ngài vào được tận bên trong thì đừng có hết hồn đấy." Nói đoạn nàng lại cúi đầu xem xét bàn bán quái, sau đó lộ vẻ mặt mừng rỡ: "Chúng ta gặp may rồi, hôm nay bản đồ dẫn đường hiện rất rõ, ngài coi nè."

Nàng chỉ tay vào một chỗ, Phác Thái Anh gương mắt nhìn, lờ mờ trông thấy một nhánh đường nhỏ, không chờ đến khi nàng nhìn kỹ càng, Kim Trí Tú đã cất bước đi, Phác Thái Anh theo sau, nghe đối phương nói tiếp: "Bản đồ dẫn đường đến một lối tắt duy nhất vào âm sơn, chỉ có nó mới giúp chúng ta tới được chân núi, nếu không thì dù cho có đi kiểu nào, kết quả là vẫn sẽ quay về chỗ cũ, không bao giờ lại gần núi được nửa bước, giống như... như quỷ đả tường* mà người phàm thường nói đó."

*Quỷ đả tường: người xưa cho rằng những khách bộ hành bị mất phương hướng, đi loanh quanh không tìm được đường ra là do ma quỷ tác quái phá phách, nhốt vào trong một vòng tròn không lối thoát. Hiện tượng này là có thật và đã có nhiều người gặp phải.

Đang nói chuyện, các nàng đã đến con đường mòn bí mật. Hai bên đường dựng hai vách đá xám đen, khoảng cách quá hẹp, nhưng cũng vẫn đủ cho hai người cùng đi song song với nhau, tuy nhiên càng đi càng thu hẹp dần, chỉ vừa đủ cho một người lách vào.

Qua một hồi khó khăn theo sự chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng một trước một sau đi ra. Đôi mắt vừa tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, lập tức nàng chấn động trước khung cảnh trước mặt.

Chỉ thấy cuối con đường mòn là một mảnh rừng rậm đầy đại thụ.

Trước mặt là vô số đại thụ cao chót vót, lớp vỏ nâu sậm cứng cáp đầy sức sống, gân cành đan chéo hệt như tĩnh mạch huyết quản trong cơ thể người, phía trên không hề thấy một chiếc lá, trơ trụi đến tận ngọn, che khuất cả màn trời. Thân đại thụ tựa như cây cột khổng lồ, phải ba, bốn người mới có thể ôm xuể. Đứng trước cảnh tượng này, ngẩng đầu nhìn lên, chợt có cảm giác bản thân quá nhỏ bé. Càng rùng rợn hơn chính là xung quanh không có bất cứ cỏ cây gì, đất bùn mềm xốp không tạp vật, sắc đỏ thẫm hệt như màu máu.

"... Lại nơi nào nữa vậy?" Phác Thái Anh cố kiềm chế cơn chấn động cùng nỗi sợ hãi khó hiểu trong lòng, thì thào hỏi.

Kim Trí Tú hít sâu một hơi, sắc mặt đặc biệt nghiêm túc: "Đây cũng là mê lâm, cửa ải cuối cùng để vào âm sơn."

Phác Thái Anh thấy vậy cũng nhíu mày. Nàng nhìn quanh, trông thấy sương trắng lượn lờ, âm khí dày đặc. Không hiểu sao cảm giác bầu không khí cực căng thẳng, giữa không gian yên tĩnh, Phác Thái Anh luôn cảm giác có thứ gì đó đang chằm chằm dõi theo nhất cử nhất động của các nàng. Lúc tỉ mỉ nghe ngóng, mơ hồ có tiếng gió thổi hiu hiu từ đằng xa, thỉnh thoảng còn phát hiện bóng đen nào đó chạy xẹt qua.

Xem ra muốn lên núi thì không phải là chuyện đơn giản...

Lúc này thanh y Phán Quan đang tập trung nhìn về phía trước, đôi mắt dần dần nheo lại. Lát sau nàng hơi nghiêng đầu, khẽ nói với bạch y nữ tử bên cạnh: "Có lời đồn rằng rất nhiều người đã từng đến âm sơn xin thuốc, sau đó bị kẹt ngay tại mê lâm này, bọn họ vào đây xong đều không thoát ra được."

Phác Thái Anh nghe vậy, đáy lòng chợt căng thẳng. Dường như là muốn xác minh chuyện gì đó, Kim Trí Tú nhìn xuyên qua đống sương mù bị cơn gió đột ngột thổi tản đi, bên dưới gốc cây hiện lên chồng xương trắng không rõ là của người hay thú, thậm chí còn dư lại vài miếng thịt, có vẻ đã chết không lâu.

Phút chốc Phác Thái Anh lạnh cả sống lưng, nàng cắn môi, khẽ siết chặt nắm đấm. Người bên cạnh trầm mặc dời mắt, quay sang, nghiêm túc nói: "Cánh rừng này có năng lực do thám nội tâm người khác, phát hiện nhược điểm của họ, quỷ núi ẩn núp trong đó sẽ biến thành người mình muốn, bắt chước y hệt hoàn toàn âm thanh lẫn vẻ ngoài đối phương, rất khó phân biệt thật giả. Cho nên những người tới đây thường bị mê hoặc, sau đó bị giết thê thảm."

Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn lại, có phần khó tin nói: "Có chuyện đó thật sao?"

"Ừm." Kim Trí Tú gật đầu, tiếp lời: "Nhưng chỉ cần ngài giữ vững tâm tư, không để bị mê hoặc thì quỷ núi này cũng không có nhiều khả năng gây thương tổn cho ngài đâu." Nàng ngừng một chút, ánh mắt biến đổi, thâm ý nói: "Như đã nói, tuy nơi đây nguy hiểm nhưng cũng rất thú vị, không phải sao? Mê lâm này có thể giúp người ta hiểu rõ con tim mình đấy."

Không chờ nữ tử bên cạnh kịp phản ứng, Kim Trí Tú lại lôi một cây lưỡi hái sắc lẻm từ trong nhẫn trữ vật, đưa tới trước mặt Phác Thái Anh: "Nè, ngài cầm cây hái này mà phòng thân."

"Tà khí trong rừng này rất đậm, không chắc sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu sơ sẩy là chúng ta sẽ bị tách ra, ngài phải cẩn thận đó." Nói đến đây, Kim Trí Tú lại ngập ngừng, trầm ngâm trong chốc lát, nét mặt càng thêm nghiêm túc, tựa như sắp thông báo chuyện gì cực trọng đại, nàng hơi nheo mắt tiến sát Phác Thái Anh: "Ừm... Nếu ngài nhìn thấy Minh Cẩm gì đó xuất hiện, nhất định là kẻ giả mạo, ngài phải đánh nó đến chết cho ta, nhớ chưa?"

"Hả? À... ờ..." Phác Thái Anh kinh ngạc gật đầu, tiếp nhận cây liềm lạnh lẽo.

[BHTT - COVER]Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang (ChaeLice)Where stories live. Discover now