Chương 12

1.1K 123 4
                                    

Lúc ấy niên thiếu, Tiêu Chiến còn chưa bị chiến trường tôi luyện sắc bén như bây giờ, khuôn mặt tú lệ, tỳ khí cao ngạo nóng nảy, sứ đoàn sợ hắn nhầm lẫn cùng Lương quốc đàm phán, khuyên can mãi tiểu tổ tông này  mới chịu đi bộ.

Trong ngự hoa viên, Tiêu Chiến liền thấy một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài ngồi xổm trong hòn giả sơn, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, lén lén lút lút nhìn ra bên ngoài, thiếu niên bất hảo, kế thượng tâm đầu, liền bò sang chỗ khác, đột nhiên xuất hiện dọa người sợ hãi giật mình.

Tiểu oa nhi kia quả nhiên nhát gan, bị dọa đến hào đào khóc thét, Tiêu Chiến không biết làm sao, vụng về ôm người đến dỗ dành, hắn cùng với đám đệ đệ xưa nay không hợp, cũng không có kinh nghiệm dỗ hài tử, đành phải tiếp tục hù dọa y, “Nếu ngươi còn khóc, ta sẽ tống cổ ngươi ra ngoài!”

Tiểu nãi oa nín khóc, nức nở lấy đôi tay nhỏ bé lau nước mắt rồi bắt đầu khóc, “Không, không được ném BoBo ra ngoài."

"Ngươi tên là Bobo?" Tiêu Chiến thô lỗ lấy tay áo lau khô nước mắt cho tiểu hài tử, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử chà xát đến đỏ ửng, tiểu hài tử không cùng hắn so đo, đôi mắt sáng ngời sau khi khóc xong, "Ngươi thật là đẹp mắt!"

"Hừ, đó là đương nhiên," Tiêu Chiến cao ngạo ngẩng đầu, mẫu thân hắn là đệ nhất mỹ nhân Đại Ân, hắn tất nhiên cũng đẹp rồi, "Ngươi bao nhiêu a...? Như thế nào còn một thân nãi vị nhi, không dứt sữa a...!"

"Bobo tám tuổi!" Tiểu hài nhi không phục, giơ lên tám ngón tay, Tiêu Chiến cười nhạo một tiếng, "Tiểu đậu đinh, ta đã mười bốn!"

Tiểu hài nhi chu môi, bất quá hắn làm ầm ĩ, liền chuyển qua ca ca của mình, "Nhị ca ta đều mười sáu rồi nha, ngươi mới là tiểu đậu đinh!"

"So với chính mình không bằng, liền so ca ca? Ngươi không có tiền đồ." Tiêu Chiến chọt khuôn mặt tiểu hài tử, làm người ta rơi lệ mới hả giận, “Nghe cho rõ, ta tên Tiêu Chiến, lớn tuổi hơn ngươi, liền miễn cưỡng cho ngươi gọi một tiếng ca ca."

“Bobo mới không gọi ngươi là ca ca, Bobo có ca ca rồi!” Tiểu hài nhi hờn dỗi, làm mặt quỷ, sau đó vung chân ngắn ngủn bỏ chạy.

Về sau Tiêu Chiến như bị ma xui quỷ khiến mà đến hòn giả sơn mấy lần, nhưng đều không gặp được tiểu hài tử kia, xấu hổ quá không dám nói chuyện này với các sứ thần đi cùng, nói bóng nói gió mấy lần, các sứ giả đối với cái tên “Bobo” này vẻ mặt lộ ra mờ mịt, Tiêu Chiến cũng không hề xoắn xuýt nữa.

Cho đến một ngày trước khi hồi kinh, hắn nhìn thấy tiểu hài tử ở một góc bên hồ. Nơi hẻo lánh đó không dễ bị người khác chú ý, Tiêu Chiến đang muốn chào hỏi, đã thấy một người xuất hiện phía sau lưng tiểu hài tử, nam nhân run rẩy đẩy tiểu hài nhi xuống hồ!

“Kẻ xấu hạ lưu!” Tiêu Chiến tức giận, hai ba bước xông về phía trước, không chút do dự đem nam nhân đẩy xuống nước, sau đó chính mình cũng không chút do dự nhảy xuống, ôm tiểu hài tử đưa lên bờ, thị vệ tuần tra nghe được động tĩnh nhanh chóng chạy đến, đem ba người vớt lên, bọn hạ nhân mặt cắt không còn một giọt máu đem tiểu hài tử một mực kiểm tra, tình cảnh thập phần hỗn loạn.

Tiêu Chiến quấn chặt tiểu hài nhi trong quần áo khô, ôm lấy tiểu hài nhi bước chân dừng lại, đá hung thủ đang nằm trên mặt đất thở hổn hển xuống hồ, "Xem kỹ, không cần lo lắng, thời điểm sắp chết thì vớt lên, giao cho Hoàng đế của các ngươi."

Mọi người cúi đầu đồng ý, chỉ trơ mắt nhìn tiểu Hoàng tử thiên kiều vạn quý của mình bị Hoàng tử điện hạ nước láng giềng ôm rời đi.

Đi được nửa đường, Tiêu Chiến chợt nhớ ra, hắn không biết tiểu oa nhi này ở viện nào?

"Khi ta tỉnh dậy, ca ca đã theo sứ đoàn trở về nước." Vương Nhất Bác mím mím miệng, trông rất ủy khuất, tìm kiếm góc áo của Tiêu Chiến, "Sau đó, ca ca đã thật sự quên ta."

"Thực xin lỗi, ca ca sai rồi." Tiêu Chiến cảm thấy thích thú trước dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của y, hôn lên khóe môi tiểu hài nhi một cách trìu mến, "Nếu không ngươi đánh ta vài cái đi?" Vừa nói hắn vừa tìm tay tiểu hài nhi vỗ lên mặt mình, Vương Nhất Bác vội vàng thu tay lại, ôm mặt hắn xem có bị thương hay không.

"Ta da dày thịt béo, không sợ đánh đau, chỉ cần ngươi chịu mở lòng, muốn đánh bao nhiêu cũng được." Tiêu Chiến cười cười, xoa xoa tiểu hài nhi. “Sau đó ngươi liền đối với ta tình căn thăm chủng?” Tiêu Chiến có chút thổn thức, theo ý hắn chỉ là đồ tầm thường không đáng nhắc tới, năm đó vừa đi được nửa đường liền bị người chặn lại, phần phật quỳ hai nhóm người, một là tới đón tiểu hài nhi trong tay, hai là tới tìm hắn, việc trở lại triều đình không thể chậm trễ, Tiêu Chiến bất đắc dĩ chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện, đành phải giao tiểu hài nhi trong tay mình cho hạ nhân, sau khi hồi triều sự vụ bận rộn, lúc đó, hắn toàn tâm chiếm đoạt ngôi vị, cuối cùng lại quên tiểu hài tử.

Thật đúng là đáng chết mà. 

Vương Nhất Bác đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu. Lần đó y rơi xuống nước, tính mạng treo một đường, thái y đều nói nếu cứu chậm trễ một chút, đấu la thần tiên cũng vô lực xoay chuyển thiên địa. Khi khỏi bệnh, Tiêu Chiến đã trở lại Ân quốc từ lâu nên chỉ có thể lặng lẽ hỏi thăm tin tức của hắn, cho đến khi y phân hóa thành Địa Khôn, cho đến khi Ân quốc truyền đến tin tức muốn kết thông gia.

“Nhưng phụ thân ngươi và các huynh trưởng sao lại đồng ý như vậy?”

Khi nhắc tới chuyện này, Vương Nhất Bác bật cười, có chút ngượng ngùng còn tiểu đắc ý, “Ta quỳ gối ở ngoài điện cầu xin.”

“Cái gì?” Tiêu Chiến bị chấn động, Vương Nhất Bác vội vàng trấn an hắn, “Cũng liền chạy.” Y khua tay múa chân ra hiệu giơ lên ​​chưa đến một đốt ngón tay, “Ta vừa mới quỳ lâu như vậy, bọn họ liền đi ra ngoài."

Hòa thân ở Đại Ân mà nói, ban đầu chỉ là ý định, cuối cùng Sở quốc cũng đã định hiệp thương, ngay sau khi Vương Nhất Bác biết được chuyện hòa thân với Đại Ân liền chạy đến Cần Chính điện, quả nhiên bị Hoàng Thượng cự tuyệt, Sở Ung đế cùng những huynh trưởng ngày thường nuông chiều y bây giờ cũng đen mặt không đếm xỉa gì đến lời nói của y, đặc biệt là Vương Hoài Cẩn, thậm chí còn thẳng thừng nói y nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vương Nhất Bác quật cường, ra cửa Cần Chính điện quỳ gối, y từ nhỏ được đặc quyền không cần quỳ khi thấy Sở Ung đế, không đến nửa khắc, mấy nam nhân sắc mặt như đáy nồi đi ra, y cố chấp như thế, bọn họ cũng không làm gì được.

"Ca ca, thật xin lỗi," Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới lời đồn nghe được hai ngày nay, "Ta không biết Hoàng thất của các ngươi không được cưới nam thê, nếu biết ta liền... ca ca, ta không phải làm sai...."

Những lời cuối cùng bị Tiêu Chiến hôn mà chặn lại, "Tiểu ngốc, ngươi so với cửu ngũ chi tôn quan trọng không biết bao nhiêu."

Trong lòng ta, thiên hạ này không bằng một phần vạn của ngươi.

Ngươi có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, được sống lại bên cạnh ngươi, đối với ta mà nói là một chuyện vô cùng may mắn.

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Where stories live. Discover now