Chương 1

1.5K 53 0
                                    

Linh Sơn có linh khí, trên núi có yêu, dưới núi có mười mấy thôn xóm. Mấy trăm năm nay, người cùng yêu nước sông không phạm nước giếng. Không biết từ bao giờ, những người lên núi một đi không trở về. Ban đầu mọi người chỉ nghĩ bọn họ gặp phải dã thú, cho đến khi có một người may mắn sống sót trở về, mọi người mới ý thức được, trên núi có yêu, yêu sẽ ăn thịt người. Những người nhát gan nghe được tin này liền thu xếp đồ đạc bỏ chạy trong đêm, chỉ còn lưu lại những thôn dân không nỡ rời xa cố hương. Mọi người chen lấn tích góp chút tiền bạc, đi đến đạo quán mướn đạo sĩ trừ yêu. Ai ngờ những tên đạo sĩ kia vừa tiến đến trên núi liền bị dọa sợ trở về, nói là trên núi có đại mãng xà.

"Là xà yêu! Rất lớn! Là một xà yêu rất lớn đó!"
Bọn hắn đến tột cùng có nhìn thấy xà yêu hay không cũng không ai biết. Nhưng những đạo sĩ kia chạy đi về sau liền không trở lại nữa. Chút tiền bạc góp được cũng bị bọn hắn cuốn đi. Các thôn dân khổ sở nửa đời người, thật vất vả mới kiếm được một chút tiền, lại vì vậy mà không thể lấy lại được.

Thời điểm này, một trừ yêu sư trẻ tuổi tiến đến trong thôn.

Trừ yêu sư trẻ tuổi họ Vương, là đồ đệ của Bạch tiên tử trên núi Thanh Thành, vân du bốn phương đến dây. Rõ ràng là một thiếu nữ nhưng nàng một thân ăn mặc như thiếu niên, may mắn mặt mày tuấn tú, cũng xem là đẹp mắt. Các thôn dân nghe nàng tự xưng trừ yêu sư, vội vàng xem nàng như khách quý, đem sự tình yêu xà trong núi cùng hai người lúc trước không may mất mạng, tất cả đều kể cho nàng nghe. Kể xong lại cẩn thận nói cho nàng biết sự tình đám đạo sĩ quèn kia đã cuốn hết tiền bạc tích góp của thôn dân, dù không nói rõ ràng, nhưng cũng ẩn ẩn ám hiệu không thể cho nàng được nhiều ít tiền thù lao. Chuyện này nói ra thật xấu hổ, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác.

"Không sao cả" Trừ yêu sư trẻ tuổi cười nhạt một tiếng, "có ăn là được"

"Cái kia... tiên sư có thủ mặn hay không? Nếu như ngài muốn gà, thịt, cá..."

"Ta ăn chay." Trừ yêu sư nói.

Đám người vô cùng mừng rỡ, vội vàng phái người đi bẩm báo, muốn từng nhà lấy thêm một chút hủ tiếu màn thầu đem đến. Lại đem gian phòng của hai người vừa dọn đi thu thập một chút, sau đó mời nàng vào ở.

Như thế qua một đêm, ngày thứ hai, trừ yêu sư liền cõng theo cổ cầm một mình lên núi.

Trong núi yêu khí quá thịnh, chỉ dựa vào la bàn cũng vô pháp mà nhìn ra được phương hướng. Không biết là do yêu vật quấy phá hay là do thiên tượng vốn dĩ đã như vậy, vừa tiến vào chưa bao lâu, sương mù đã bao phủ toàn bộ khu rừng. Sương mù dày đặt, đưa tay ra cũng không thể thấy rõ năm ngón, trừ yêu sư dựa vào cảm giác mà tìm tòi tiến lên. Không biết đã trải qua bao lâu, giữa khu rừng bỗng nổi lên một trận yêu phong. Cơn gió kia thổi đến, đem sương mù tản ra. Nàng nhìn theo hướng cơn gió kia, nhìn thấy được một thôn nữ dường như đang bị thứ gì đó đuổi theo, lảo đảo trực tiếp chạy tới hướng của nàng. Trong màn sương trắng, một đôi mắt to màu vàng ánh đỏ như ẩn như hiện theo sát phía sau. Trừ yêu sư vội vàng đem cổ cầm ra, năm ngón tay chỉ tùy tiện bên trên dây đàn gảy một cái liền xuất hiện một cỗ sóng âm bay thẳng đến đám sương trắng kia. Có tiếng rên khẽ từ trong màn sương mù truyền ra, sau đó từ bên trong xuất hiện một yêu vật khổng lồ kịch liệt lăn lộn trên mặt đất. Thôn nữ lúc nãy chạy về phía nàng bị dọa sợ ngã trên mặt đất, nhịn không được mà run rẩy. Trừ yêu sư tiến lên đỡ nàng dậy, an ủi: "Đừng sợ, ta là trừ yêu sư..."

[Thi Tình Họa Dịch] Tiểu tiên sư nhớ ta sao? - Trực Quân lão sưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ