Chương 94: Còn sống

1.5K 47 7
                                    

Đèn lồng ảm đạm chiếu vào trong Càn Thanh cung vắng vẻ quạnh quẽ, cũng chiếu lên khuôn mặt người trên ngự tọa chạm khắc mạ vàng chính giữa đại điện.

"Báo mộng cho ngươi?"

Câu hỏi của người trên ngự tọa không rõ mừng giận, Tấn Nghiêu cố nén hoảng sợ đứng trước mặt hắn, ra sức nhịn xuống kích động muốn lui về phía sau, răng đánh cầm cập: "Vâng, mẫu thân báo mộng nói cho nhi thần, người... người nói nhớ nhi thần, cũng... cũng nhớ phụ hoàng..."

Chưa nói hết, sắc mặt người trên ngự tọa đã có phần dữ tợn, gân xanh trên trán căng lên, Tấn Nghiêu nhìn thấy hãi hùng khiếp vía.

"Mẫu thân còn dẫn nhi thần đến chỗ ở hiện giờ của người, không giống như cung điện chúng ta, mà là nhà tranh xung quanh trồng rất nhiều trúc, trong sân còn nuôi vài con gà và vịt." Dù sợ hãi, Tấn Nghiêu cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì, dùng giọng điệu ngây thơ vô tri của trẻ con nói tiếp: "Mẫu thân mặc y phục vải thô, còn đeo giỏ dẫn nhi thần lên núi, nhi thần hỏi người lên núi làm gì, người liền nói muốn đi hái thuốc chữa bệnh cho người ta. Người còn nói may nhờ biết hái thuốc, xem bệnh mới duy trì được kế sinh nhai, nếu không... năm đó... năm đó sau khi rời Kinh thành, đã sớm không còn đường sống, cũng không chờ được Xuân Hạnh đến tìm người."    

Tấn Nghiêu có thể cảm nhận rõ ràng, khi cậu ta thổ lộ ra chút tin tức này, bầu không khí trong điện càng thêm tĩnh mịch, ánh mắt phụ hoàng phía đối diện đặt trên người cậu ta như dao cạo.

"Ai dạy ngươi những lời này?"

Tấn Nghiêu cắn chặt răng lắc đầu: "Không có người dạy, là nhi thần mơ thấy mẫu thân, mẫu thân chính miệng nói cho nhi thần."

Người đối diện lạnh lùng nhìn cậu ta: "Làm sao ngươi biết người đó là mẫu thân ngươi? Lúc trước ngươi cũng chưa từng gặp."

Tấn Nghiêu giật thót một cái, nhưng vẫn cố trấn tĩnh trả lời: "Người nói người là mẫu thân nhi thần, chắc là... chắc là sẽ không lừa gạt nhi thần đâu. Huống hồ đôi mắt nhi thần cực kỳ giống người..." Nói đến đây, giọng nói của cậu ta hạ xuống mang theo chút run run, ngay sau đó cậu ta ý thức được không ổn, vội giả vờ ngây thơ nói tiếp: "Chỉ là trên mặt mẫu thân bôi nước thuốc vừa đen vừa vàng, nhi thần cũng không nhìn ra những chỗ khác có giống mẫu thân hay không."

Người trên ngự tọa hô hấp thô nặng, hắn quát lớn ra ngoài điện: "Điền Hỉ!"

Điền Hỉ chờ ngoài điện bất thình lình nghe thấy Thánh thượng gầm thét, sợ đến  mức gần như vừa lăn vừa bò vào trong điện, cúi rạp trước ngự tọa.

"Điền Hỉ, là ngươi dạy Thái tử những lời này?" Ánh mắt của hắn mang theo sắc bén, đe dọa Điền Hỉ: "Bây giờ nhận tội còn chưa muộn!"

Điền Hỉ hô to oan uổng, chỉ lên trời thề: "Thánh thượng biết nô tài mà, dù nô tài có một vạn cái gan chó, nô tài cũng tuyệt đối không dám xúi giục chủ tử chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Nếu nô tài dám nói láo một chữ, vậy thì nô tài sẽ bị trời đánh nghiệp quật, chết không có chỗ chôn."

"Ngươi có từng nhắc tới Xuân Hạnh với Thái tử không? Có từng nhắc mẫu thân nó học y thuật, biết chế thuốc và những nước thuốc bát nháo kia không?"

[Edit] XIỀNG XÍCH - Khanh ẨnWhere stories live. Discover now