Phiên Ngoại III (2)

1.3K 71 5
                                    

"Em có thể nói không được sao......"

Trong lòng Điền Chính Quốc khóc không ra nước mắt, chính là lại không thể đả kích Kim đại thiếu gia luôn luôn lo lắng cho mình, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên cự tuyệt kiểu gì, "...... Em hiện tại không đói bụng, không cần phiền anh."

"Không đói bụng hơn nửa đêm em chạy vào phòng bếp uống sữa làm gì." Kim Thái Hanh một bên nói một bên tiến phòng bếp, trên mặt còn mang theo biểu tình nóng lòng muốn thử, "Em ở phòng khách ngồi chờ trong chốc lát, anh mới vừa học một món mới, rất thích hợp dưỡng thai, buổi tối còn chưa làm, vừa lúc hiện tại làm cho em nếm thử."

Nghe xong lời này, Điền Chính Quốc quả thực muốn khóc, con mẹ nó ai yêu cầu dưỡng thai! Em chỉ muốn ăn cơm bình thường thôi!

Đáng tiếc Kim Thái Hanh nghe không được tiếng lòng của cậu, đã đem nguyên liệu từ tủ trong lạnh lấy ra, cầm dao không quá thuần thục cắt xuống.

Điền Chính Quốc ngồi ở phòng khách, tưởng tượng đến trong chốc lát phải đối mặt với món đồ ăn quái dị, cố tình trong phòng bếp còn phát ra tiếng vang bùm bùm, một bộ dạng lập tức sẽ nổ mạnh, cậu ở trong phòng khách chuyển động vài vòng, cuối cùng thật sự nhịn không được quay đầu đi vào phòng tắm.

Kim Thái Hanh lúc này đối diện một miếng măng tây trong tay, kỹ thuật cắt rau của hắn quả thực không được, lại cố tình phải dựa theo thực đơn nói cuộn tròn lại, trong lúc mồ hôi đổ như mưa xử lý măng tây trong tay, hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân phía sau.

Điền Chính Quốc dựa vào cạnh cửa nhìn hắn nửa ngày, nhìn người đàn ông ngày thường cầm đao súng gần như xuất thần nhập hóa, lúc này lại vì một miếng măng tây làm khó, không nhịn được cười trộm trong lòng, trong chốc lát mới mở miệng, "Này."

Thái Hanh nghe được thanh âm quay đầu, nắm chặt dao nhỏ cùng măng tây lập tức sững sờ.

Trước mắt Điền Chính Quốc chỉ mặc một cái áo ngủ màu lam nhạt, hai cái chân dài hoàn toàn lộ ở bên ngoài, còn cố tình cởi hai nút áo phía trên, lộ ra một mảnh xương quai xanh hẹp dài cùng lồng ngực trắng nõn, tóc ngắn màu đen ướt dầm dề rũ ở trên trán, vài giọt bọt nước theo sợi tóc lăn xuống, rơi ở hõm vai, lại chậm rãi tiến vào cổ áo, biến mất vô tung vô ảnh, phối hợp với gương mặt ửng hồng vừa nãy bước ra khỏi phòng tắm, làm hắn vừa nhìn liền không dời được tầm mắt.

"......Sao em lại mặc như vậy vào đây."

Hắn cúi đầu xuống di chuyển tầm mắt, tiếp tục đối phó rau dưa trong tay, phía sau lưng lại không tự giác trở nên căng thẳng.

Chính Quốc hướng hắn cười cười, "Mới vừa tắm xong nên em mặc như vậy cho mát, vốn dĩ cho rằng tắm rửa xong là có thể ăn cơm, không nghĩ tới còn phải đợi a."

"Sắp xong rồi, em đi về phòng mặc quần áo trước, đừng để cảm lạnh." Kim Thái Hanh vẫn như cũ không ngẩng đầu, giống như măng tây trong tay là vật hấp dẫn nhất trên thế giới nhất.

Phản ứng của hắn Điền Chính Quốc đều thu ở trong mắt, từng bước một đi qua, dựa vào bồn rửa bát, theo động tác di chuyển của cậu lộ ra một đoạn quần trong màu trắng.

[Chuyển Ver - TaeKook] Chính là không ly hônWhere stories live. Discover now