Chương 38

252 24 0
                                    

Không đợi hai nhỏ bạn nói gì, Kim Jennie vội chạy ra ngoài bãi gửi xe, cũng may Park Chaeyoung tốt bụng cho nhỏ mượn chiếc xe đạp điện của mình, nếu không nhỏ phải ì ạch đạp chiếc xe đạp cũ thì ốm rồi.

Chạy gần đến nhà, Jennie mừng quýnh, lên tay ga thật mạnh để chạy về nhà chú, nào ngờ lại gặp ngay một kẻ chặn đường khiến nhỏ phải thắng gấp, chiếc xe trật bánh một đoạn dài cũng đụng nhẹ vào người hắn ta.

Jennie vội vàng xin lỗi, nhưng không ngờ hắn ta lại nằm ăn vạ luôn.

- Không biết! Mày đụng vào tao, mày mau đưa tiền cho tao đi bệnh viện.

Jennie vốn trốn nhà đi, lại về trễ thế này rồi, tất nhiên nhỏ sợ xanh mặt khi nghĩ đến việc ba mẹ nhỏ biết nhỏ trốn nhà đi chơi, vậy thì cuộc đời nhỏ tiêu rồi. Tên kia thấy mặt mày nhỏ sợ hãi vội vàng làm dữ:

- Mau đưa tiền, nếu không thì bỏ lại chiếc xe này cho tao.

- Í đâu có được, xe này đâu phải của tui, tui cũng không có tiền trả anh. Rõ ràng chỉ là đụng nhẹ mà thôi, đến em bé còn không sao huống hồ là một kẻ to đầu lớn xác như anh. Tôi thấy rõ ràng anh là cố ý làm tiền mà.

- Đúng vậy, tao là cố ý làm tiền đó, mày biết rồi thì mau giao ra đây cho tao. - Tên đó bị bóc mẽ thì tỏ vẻ dữ dằn đáp, muốn làm cho nhỏ phải sợ hãi.

Tiếc là Jennie không một chút sợ hãi, nhỏ nhìn hắn ta cười khẩy nói:

- Ông anh nghe em gái nói nè:

"Tiền là giấy → Đốt là cháy
Người yêu là rác → Đầy là đổ
Tình là bụi → Thổi là bay
Đời là phù du → Ngu là phù mỏ."

- Anh có hiểu chưa hả. Nói cho anh biết, muốn ăn cướp thì nên chọn người mà ăn cướp, em nhìn thế nhưng võ đầy mình đấy.

- Anh đừng nên chỉ vì mấy đồng tiền bạc mà coi chừng có ngày phù mỏ nha.

Tên này nghe Jennie nói xong thì nhìn nhỏ đánh giá, nhỏ ưỡn ngực nhìn hắn đầy thách thức.

- Kim Jennie. - Bỗng giọng Park Chaeyoung từ nơi nào vang lên gọi nhỏ. Cô mặc quần thể thao, giày ba ta trắng, áo gió có nón trông rất soái.

- Chị... - Jennie thấy Chaeyoung thì nhắm mắt sợ hãi lí nhí kêu.

- Sao chị lại ra đây?

- Em nhìn xem mấy giờ rồi. - Chaeyoung chỉ tay vào chiếc đồng hồ phát sáng loại của Thụy Sĩ rất đắt tiền trên tay mình rồi mắng, sau đó đưa mắt nhìn cái tên chặn đường nhỏ dò xét.

Jennie sợ Chaeyoung hiểu lầm cái tên cướp kia là bạn trai của nhỏ, nhỏ vì hẹn hò mà về trễ thì kiếp này nhỏ chết không kịp ngáp mất, cho nên nhỏ vội vàng giải thích:

- Chị, anh ta chính là ăn cướp, đang đòi cướp xe với cướp tiền.

- Cái gì? - Chaeyoung giật mình quay đầu nhìn cái tên ăn cướp kia.

Kim Jennie thở dài, biết ngay là cái tên Park Chaeyoung này đã hiểu lầm mà, thử nhìn kỹ mà xem, cái tên kia mặt mũi xấu òm còn mụn không nữa chứ, nghĩ sao mà nhỏ có thể thích được.

Haiz, đúng là...

Tên cướp thấy nhỏ chẳng chút sợ hãi nào cả, còn khoe khoang mình có võ, thêm một đứa con gái ở đây nữa, dù nó chỉ là hai đứa con gái nhưng không biết có võ hay không, hắn ta cũng không thể một mình đấu hai, cho nên không nói không rằng, bỏ chạy mất dép.

- Chị, mình mau về nhà đi. - Jennie thấy vậy vội vàng nói.

Chaeyoung giành lấy xe của nhỏ ngồi lên, Jennie cũng lật đật ngồi vào yên xe, nhưng xe vì nhỏ thắng gấp nên văng mất chìa khóa.

Tìm hoài không thấy, cuối cùng đành dắt bộ về nhà, dù sao cũng gần tới. Nhỏ sợ Chaeyoung mắng mình ham chơi về trễ sém chút bị cướp thì vội vàng đánh trống lảng:

- Chị, em kể chị nghe một câu chuyện ha?

"Một thằng bé trèo tường vào chùa nghịch ngợm và hái trộm hoa quả, bị sư trụ trì tóm được và dạy cho cu cậu một trận tơi tả.
Nó chạy về nhà khóc và gọi bố nó đến. Ông bố vốn là một đầu gấu có tiếng ở vùng này vội đến gặp nhà sư và hầm hầm quát:
- Này, sao mày chửi con tao?
- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa chửi ai bao giờ.
- Thế tại sao mày đánh con tao?
- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa đánh ai bao giờ.
- Cái thằng này, đã đánh con tao tại sao lại không nhận? Có giỏi thì đánh nhau với tao nhé.
- Thiện tại, thiện tai, xin mời thí chủ, bần tăng chưa ngán ai bao giờ..."

- Haha, chị xem, đến là bó tay với vị sư này. Chị thấy có vui hay không?

Nhưng Chaeyoung chưa kịp trả lời thì bị bao vây bởi một băng nhóm có cả mặt cái tên xấu xí hồi nãy. Một tên đứng ra nói:

- Mau giao cái đồng hồ trên tay mày ra, tiền bạc và cả xe, nếu không tụi bây đừng trách tao.

Kim Jennie vốn chẳng khuất phục ai cả chỉ khuất phục sư huynh mà thôi, nghe vậy mới cười chế giễu:

- Có ngon thì nhào vô nào.

Cả bọn nhanh chóng lao đến bao vây hai người. Jennie vốn định kéo Chaeyoung ra sau mình, nhưng ngay sau đó, nhỏ mới thấy Chaeyoung giỏi võ đến mức nào.

Nhìn động tác đá chân quá đẹp mắt của cô không thua mấy vị sư huynh của nhỏ, tim Jennie đập rộn ràng, câu nói: "Thật ra em có võ..." vẫn chưa kịp có dịp nói ra đã bị động tác của Chaeyoung làm ngẩn ngơ rồi.

"Oa oa, chuyện gì đây. Sao tim mình đập mạnh như thế, lẽ nào là yêu?"

===============
TO BE CONTINUED •~•

|Chaennie| Nói Yêu Em Bảy Lần! Where stories live. Discover now