Chương 41

379 26 1
                                    

     Một bàn tay hơi lạnh khẽ mơn trớn khóe miệng Kỳ Trường Ức, chọc đến lông mi thật dài của y run rẩy.

     Chậm rãi mở to mắt, đáy mắt vẫn là một mảnh mê mang, "Bùi ca ca...... Ân? Huynh như thế nào lại ở bên trong kiệu ta?"

     Kỳ Trường Ức có tật giật mình, nhanh chóng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài giống như một tên trộm.

     Cỗ kiệu vẫn vững vàng tiến lên, bên ngoài một mảnh yên tĩnh.

     "Lại đây." Bùi Tranh thấp giọng nói.

     Kỳ Trường Ức tựa hồ nghĩ đến một hồi ức không tốt, thân hình nhỏ bé nhịn không được run run, động tác chậm chạp tiến lại.

     Bùi Tranh trực tiếp lôi kéo cánh tay y túm đến trước người mình, ngón tay lại đặt trên khóe miệng y nhẹ nhàng bôi thuốc.

     Băng lạnh chạm vào rất mịn và tinh xảo, có hương thơm của dược liệu, nhưng khi bôi lên miệng vết thương thì không đau.

     "Ngày nào cũng phải bôi thuốc, đừng để lại sẹo."

     Một hộp thuốc nhỏ nhắn tinh xảo rơi vào trong tay Kỳ Trường Ức, y cầm lên quan sát một hồi, sau đó cuối đầu xuống, làm như oán giận cùng ủy khuất nhỏ giọng nói, "Còn có một vết sẹo tiêu không được nha, hảo khó coi....."

     Bùi Tranh nâng cằm y lên, "Nơi nào?"

     Bên tai Kỳ Trường Ức đỏ hồng, dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Tranh, y nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, lộ ra một mảnh nhỏ xương quai xanh đơn bạc e lệ.

     Mặt trên thế nhưng có một vết sẹo giống như dấu răng, vị trí ái muội chói mắt. 

     Đôi mắt Bùi Tranh trầm xuống, tay không tự giác dùng sức, "Như thế nào lại có?"

     "Tê, Bùi ca ca, là huynh, là huynh cắn."

     Kỳ Trường Ức ủy khuất đến muốn khóc, như thế nào chính hắn làm ra lại quên hết không còn nhớ một chút nào.

     Sức lực trên tay Bùi Tranh nới lỏng, lông mày khẽ nhíu lại, là đêm hắn uống say cắn sao, lưu lại vết sẹo nặng như vậy, hẳn là rất đau đi.

     Ngón tay thon dài sờ soạng hai cái ở chỗ vết cắn, Bùi Tranh giúp tiểu nhân nhi chỉnh sửa lại y phục, "Không khó coi."

     "A?"

     "Rất đẹp." Bùi Tranh lại nói.

     "Thật vậy chăng?"

     "Ân."

     Khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì ủy khuất của Kỳ Trường Ức lúc này mới thoáng giãn ra.

     Cổ kiệu đi được một lúc, lảo đảo lắc lư sau đó dừng lại, lần này là đã tới bên trong khu vực săn bắn rồi.

     Thị vệ cùng bọn hạ nhân nhanh tay lẹ chân dựng lều lên, những người còn lại cũng hạ kiệu sôi nổi đi xung quanh. 

     Lý Ngọc vén rèm lên, "Điện hạ, ngài muốn xuống dưới đi dạo một chút..... A a a! Bùi Bùi Bùi, Bùi đại nhân!"

     Bùi đại nhân đi vào khi nào! Chính mình như thế nào một chút cũng không nhận thấy được!

Điện hạ khuynh thànhWhere stories live. Discover now