Vol 1 - 17. Nếu sợ hãi quá, em có thể ôm tôi

1.7K 91 0
                                    

Woo Shinjae và Yoogeun sau đó đi theo Seok Moonyoung đến cầu thang ngầm. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai khác xung quanh. Mới một hai ngày trước hẳn đây là nơi có rất nhiều người qua lại, nhưng mỗi bậc cầu thang đều phủ một lớp rêu dày một cách kỳ lạ. Nó có mùi giống như xác động vật và thực vật trộn lẫn vào nhau và thối rữa. Người yếu bụng sẽ ngay lập tức nôn mửa và chạy ra ngoài. Yoogeun đã hơi bất ngờ. Tuy nhiên, cậu không bịt mũi miệng hay làm bất cứ điều gì ngu ngốc như quay đầu lại. Woo Shinjae nhìn lại cậu và cười nhẹ.

"Tôi đoán là em không biết vì em chưa bao giờ đến gần cổng. Vốn dĩ, xung quanh cổng, môi trường của "phía bên kia" sẽ lan tràn sang đây. Chúng ta càng đến gần, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn."

"......."

"Hãy cẩn thận. Em có thể chết trong chớp mắt."

Anh ta nói như một người lớn đang cố hù dọa một đứa trẻ bằng những câu chuyện ma quái oái oăm. Niềm tự hào của cậu ấy bị tổn thương vô cớ. Mặc dù Yoogeun chỉ có kinh nghiệm đi săn với Thợ săn cấp F, nhưng cậu đã có kiến ​​thức cơ bản về các cánh cổng cấp cao.

"Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."

"Guide của chúng ta đáng tin cậy làm sao."

Woo Shinjae tạo ra âm thanh như tiếng cười khúc khích. Biểu cảm của Yoogeun càng trở nên cứng đờ. Dù có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng không thể lay chuyển được cảm giác bị gã đó trêu chọc. 

Anh ta có thể tấn công cánh cổng ngay cả khi nhắm mắt, nhưng anh ấy không phải là Yoogeun. Dị nhân dạng côn trùng mà cậu gặp ở khu nhà máy bỏ hoang là loài yếu nhất trong số các dị nhân. Thậm chí không cần nhìn, Woo Shinjae đã nghiền nát nó dễ dàng như giết một con sâu theo đúng nghĩa đen. Ngay cả khi có hàng trăm dị nhân như vậy, với anh ấy thì sẽ không có nhiều khác biệt. Tuy nhiên, Yoogeun đã phải liều mạng khi đối phó với một kẻ duy nhất.

"Tôi đã chọn một nơi vừa phải để trải nghiệm. Không quá dễ, không quá khó và em sẽ trải nghiệm nó nhiều trong tương lai, vì vậy tập làm quen đi."

"......."

"Nếu sợ hãi quá, em có thể ôm tôi."

"Tôi thà chết một mình còn hơn."

"Tôi vừa bị dội một xô nước đá."

Yoogeun để những lời của anh ấy vào tai này và trôi sang tai kia. Cậu tập trung vào các giác quan ở đôi tay mình. Thiết bị do Erewhon cung cấp tốt hơn vô cùng so với thiết bị mà cậu đã sử dụng trước đây. Tuy nhiên, cấu trúc của khẩu súng vẫn vậy nên không khó để xử lý. Cảm giác quen thuộc khiến tâm trí cậu dịu đi một chút. Bây giờ tất cả những gì cậu có thể tin tưởng là khẩu súng lục này. Họ đã đi xuống cầu thang bao xa? Một âm thanh yếu ớt được nghe thấy từ bên dưới.

"Xin lỗi! Có người ở đây."

"......."

Yoogeun nhìn vào bóng tối kỳ lạ nơi cậu nghe thấy âm thanh và liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Woo Shinjae hẳn đã nhận ra điều đó đầu tiên, nhưng anh không thể hiện bất kỳ biểu cảm cụ thể nào. Cứ như thể anh ấy đang kiểm tra khả năng phán đoán của Yoogeun. Cả hai đều im lặng và không trả lời. Ai đó lại hét lên từ bên dưới.

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ