Chương 90: Giục cưới

6.1K 444 5
                                    

Xưa kia tuyết như hoa, nay hoa như tuyết.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Lạc Ngu từ năm nhất lên năm tư, nhìn từng đám học sinh vào trường.

Hai hot boy số 1 trường vẫn không thay đổi, làm cho mọi người ưu thương không thôi.

Đằng nào cũng không chiếm được hai người kia, chi bằng đi tìm người mới.

Ban đầu có người tranh luận Lạc Ngu và Trì Mục ai mới là hot boy, sau đó Lạc Ngu bị bới giới tính ra, mọi người khỏi cần tranh luận, một người nam thần một người "hoa khôi", phân chia rõ ràng.

Tuy Lạc Ngu tỏ vẻ có fuck có thể nói đối với danh hào "hoa khôi", nhưng mọi người vẫn vô cùng cao hứng ở trên mạng dùng "hoa khôi" để gọi cậu.

Đám sinh viên mới có người chìm vào sắc đẹp của Lạc Ngu và Trì Mục, dù biết hai người họ là một đôi vẫn có người muốn đục tường, cuối cùng chịu khổ lở đất thì thôi còn bị trào phúng.

Nhưng Lạc Ngu không để ý lắm, cậu đang vội vàng thi cao học, cả ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, ở trong trạng thái không màng thế sự.

So sánh với cậu, Trì Mục được trực tiếp cử đi học Thạc sĩ, trông thoải mái hơn Lạc Ngu chút, nhưng hắn có việc phải làm.

Cứ như thế, thời gian hai người gặp mặt không nhiều.

Nhưng chỉ cần Trì Mục ở nhà, buổi sáng mỗi ngày đều không quên thả một viên kẹo vào túi Lạc Ngu.

Chuyện này Trì Mục kiên trì làm rất lâu, bắt đầu từ cấp ba đến lúc sắp học cao học.

Lạc Ngu ăn nhiều nhất là kẹo vị bạc hà, ngậm ở đầu lưỡi, lành lạnh.

Năm cậu học cao học, cô Kiều bị bệnh.

Cậu không nghĩ được gì, vội vàng xin nghỉ học, đi trên đường mà đầu óc ong ong.

Trên đường đi cậu gọi điện thoại cho Trì Mục, khó nén sự hoảng hốt.

"Mẹ em ngã cầu thang ngất xỉu, giờ không biết tình huống thế nào, Trì Mục em..." Lạc Ngu nói vừa nhanh vừa vội, giọng run run, cậu hít sâu nỗ lực giữ bình tĩnh, "Giờ em đang mua vé, đang đợi đăng ký." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad jingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lạc Ngu thì thào: "Sao bỗng dưng ngã được, sức khỏe mẹ em không được như trước, Omega vốn yếu ớt, nếu mẹ... em nghĩ gì thế này, không thể."

"Đừng lo, cô sẽ không sao, không sao đâu, em đừng tự dọa mình. Anh đang mua vé, chuẩn bị xong là về luôn."

Giọng nói càng ngày càng chín chắn trong mấy năm này làm cho Lạc Ngu bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên tiếng đáp.

Trong giọng Trì Mục đầy vẻ ảo não: "Xin lỗi, không ở bên cạnh em ngay được."

Sự quan trọng của Kiều Uyển Dung với Lạc Ngu không cần nói cũng biết. Trì Mục biết hiện tại nhất định cậu đang rối bời, lại ảo não vì hiện tại mình không ở cạnh cậu, không thể cầm chặt tay cậu cho cậu sức mạnh.

Lạc Ngu càng không ngừng nhìn thời gian đăng ký, thở ra một hơi: "Không sao, anh làm việc của mình trước đi."

Trì Mục: "Vậy em chú ý an toàn, anh đến sau."

[ABO|EDIT] Bản năng si mê - Tiểu Ngô QuânWhere stories live. Discover now