"Đây là con rể nuôi từ nhỏ của nhà tôi, lớn rồi là phải cưới tôi."

159 11 3
                                    

Thời gian vào giờ phút này biến thành vô cùng dài, mỗi một phút mỗi một giây đều bị kéo dài vô hạn.

Phía sau lưng Cố Gương là gạch sứ lạnh lẽo, trước người là nhiệt độ thuộc về Phàn Uyên.

Tầm mắt của cậu rơi xuống bàn tay đang để ở một bên của chính mình, nhìn lòng bàn tay lập loè 35 điểm, tim đập cơ hồ muốn vượt khỏi giới hạn nhất định.

Độ thiện cảm đã lâu không có tăng giờ đột nhiên lại tăng, đồng thời tăng lên chính là 5 điểm, đây là chuyện trước kia là chưa bao giờ xảy ra.

Mười tám nét bút viết xong, Phàn Uyên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bắt đầu mờ mịt của Cố Dương.

Cố Dương đang là lúc động lòng nhất, không nhịn được liền cúi đầu, tầm mắt nhẹ nhàng rơi trên môi Phàn Uyên.

Cậu chậm rãi tới gần Phàn Uyên, bởi vì quá độ căng thẳng, bên môi thậm chí có thể nhìn thấy đang nhẹ nhàng run rẩy.

Mắt thấy liền muốn nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên hôn môi, Phàn Uyên lại đột nhiên quay người, buông Cố Dương đang ôm ấp đẩy ra khỏi phòng tắm, cũng giơ tay đem cửa phòng tắm khóa lại.

Cố Dương hai chân vô lực, đột nhiên bị đẩy ra ngoài thiếu chút nữa không đứng vững, một tay vịn tường, ngay lập tức liền nắm lấy tay nắm cửa phòng tắm, lại phát hiện cửa đã bị đã khóa.

"Phàn Uyên?" Cố Dương vỗ vỗ cửa, không có được đáp lại, chỉ là trong cửa rất nhanh liền vang lên tiếng nước.

Tiếng nước vang lên một phút chốc, cửa phòng tắm liền được mở ra một cái khe.

Tay Phàn Uyên dính đầy nước vươn ra, đưa ra là một gương nhỏ, chính là gương thần đã bị Cố Dương quên ở bên trong.

Cố Dương sững sờ nhận lấy, Phàn Uyên liền đem tay thu về, trước khi đóng cửa nói:

"Cậu ngủ trước đi."

Cố Dương nhận lấy gương thần, đầu ngón tay đụng phải đầu ngón tay Phàn Uyên, mặt trên là một mảnh lạnh lẽo, Phàn Uyên lại tắm nước lạnh!

Cậu cầm gương thần trở về trên giường, tim tựa hồ còn lưu lại xúc cảm thuộc về Phàn Uyên.

Cố Dương nhìn chằm chằm độ thiện cảm ở lòng bàn tay trái cười ngây ngô, lại có chút tiếc nuối đụng vào môi mình một cái.

"Gương thần a gương thần, mày nói xem sao miệng Phàn Uyên lại cứng như vậy chứ? Thà rằng dùng phương thức này viết ra... Cũng không muốn chính mồm nói ra hai chữ yêu thích này..."

Trong gương thần tựa hồ truyền đến tiếng nước "Ào ào ào", liền thoáng qua biến mất.

Cố Dương ghé sát vào lắng nghe, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Cậu duỗi ngón tay vẽ loạn trên mặt gương hiện đầy hắc khí, như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang dò hỏi, một lần lại một lần lặp lại.

"Gương thần a gương thần, tao cảm thấy Phàn Uyên chính là đang mạnh miệng, cái loại trong nóng ngoài lạnh kia ấy, mày cảm thấy thế nào?"

[ĐM\EDIT] Công lược nam thần lật xe hàng ngàyWhere stories live. Discover now