chương 56

877 78 0
                                    



"Nhất Tỉnh ca ca, đánh dấu em được không?" Vân Chức quơ vạt áo Phương Nhất Tỉnh, ngửa đầu khóc lóc nhìn anh, nếu cơn ngứa ngáy mẫn cảm trong cơ thể không giảm đi cậu sẽ chết mất...

Dưới ánh đèn trắng xóa, làn da Vân Chức trắng như tuyết của pudding của nhiễm một tầng hồng nhàn nhạt, làm người khác không cách nào cự tuyệt được mùi hương quyến rũ trên người.

Phương Nhất Tỉnh rất muốn nói được, nhưng lý trí lung lay sắp đổ ở trong đầu gõ chuông cảnh báo. Vân Chức hiện tại không khống chế được hành vi, anh không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Không thể bị quyến rũ, không thể bắt nạt Vân Chức của anh......

Khớp hàm cắn chặt, toàn bộ cơ bắp căng cứng, thái dương nhỏ giọt vài mồ hôi. Phương Nhất Tỉnh cảm giác chính mình đang nhẫn đến cực hạn, anh nhìn thoáng qua đôi mắt Vân Chức, một giây sau liền quay mặt đi.

Cặp mắt màu hổ phách nhạt trần trụi mời anh cùng trầm luân...... Anh không thể nhìn nữa!

"Chức Chức em chịu đựng thêm một chút nữa," Phương Nhất Tỉnh cảm giác chính mình hiện tại thực chật vật, anh hít sâu một hơi ổn định hô hấp, thanh âm khàn khàn nói: "Anh bảo bệnh viện đem thuốc ức chế đặc chế đến đây."

Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho Giang Nguyên, yêu cầu hắn mau chóng đưa thuốc ức chế đến đây.

"Bạn nhỏ Omega ngọt ngào của cậu kỳ động dục rất dữ dội, cậu còn nhịn được không?" Giang Nguyên ở đầu dây bên kia của điện thoại nghe được âm thanh Vân Chức rầm rì, làm bác sĩ, hắn hy vọng có thể biết càng nhiều càng tốt. Nếu Phương Nhất Tỉnh cự tuyệt đánh dấu bạn nhỏ Omega ngọt ngào của anh, như vậy để ngừa anh mất khống chế còn cần yêu cầu người mang thuốc ức chế tin tức tố Alpha qua.

Bỗng nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, Giang Nguyên chỉ nghe được Phương Nhất Tỉnh hừ mạnh một tiếng, còn có một câu ngắn ngủi "Nhịn không nổi nữa", rồi cúp điện thoại.

Trong phòng, đôi tay Vân Chức ấn ở eo sườn Phương Nhất Tỉnh, cúi đầu cắn nút áo trên áo sơ mi của anh. Đôi môi đỏ tươi cắn mép quần áo, cậu vội vàng cởi bỏ nút áo thứ nhất, sau đó là nút thứ hai trên người Alpha.

Quần áo đã cởi một nửa, người Vân Chức đè lên xương quai xanh Phương Nhất Tỉnh, ở đằng kia tỉ tỉ mẩn mẩn mà hút lấy. Phương Nhất Tỉnh cúi đầu, vừa lúc có thể nhìn đến hàng mi dài dính nước mắt sinh lý nhẹ nhàng rung động của Vân Chức, dường như nguyên nhân chính là do không có được thuốc mà khó chịu.

Anh làm sao có thể nguyện ý để Vân Chức khó chịu như vậy.

Dục vọng Alpha tàn sát bừa bãi cùng chiếm hữu đều được áp chế tốt, Phương Nhất Tỉnh nhắm mắt lại, bế Vân Chức lên, đè ở trên giường.

Bên ngoài không biết khi nào đã mưa to tầm tã, nước mưa đánh vào trên cửa sổ, âm thanh bùm bùm át đi tiếng sột sột soạt soạt của quần áo cọ xát trong phòng.

Phương Nhất Tỉnh ôm Vân Chức hôn thật lâu, thẳng đến khi Vân Chức chủ động yêu cầu để thở, anh mới buông ra. Sau đó, hàm răng sắc nhọn nhắm ngay chỗ yếu ớt sau cổ của Omega, nơi tuyến thể phát ra mùi hương mật đào thơm ngát.

Một khắc kia khi hàm răng cắn vào, đôi tay Vân Chức nắm chặt phía sau lưng Phương Nhất Tỉnh, trong nháy mắt đau đớn qua đi, cậu cảm nhận được khoái cảm không tài nào có thể miêu tả.

Thời gian tin tức tố Alpha rót vào ước chừng phải ba phút mới có thể trấn an được tin tức tố mật đào đang bồn chồn trong tuyến thể của Omega.

Khi buông Vân Chức ra, đáy mắt Phương Nhất Tỉnh đã trào dâng đầy cảm xúc nặng nề.

Đây là lần đầu tiên anh đánh dấu người khác, cũng là lần đầu tiên Vân Chức thừa nhận đánh dấu. Thân thể hai người đều bởi vì tin tức tố quấn quýt si mê đã xảy ra biến hóa không thể miêu tả.
_

TÔI LÀ OMEGA VẠN NGƯỜI MÊ ĐÁNH DẤUWhere stories live. Discover now