Chương 12

3.1K 258 14
                                    

Lúc Trình Cảnh Ngữ trở về kí túc xá, bầu không khí bao trùm quanh anh vô cùng ảm đạm. 

Ai cũng nhìn ra được tâm trạng của anh đang chẳng mấy tốt đẹp gì, vừa mới mở cửa, Nguyễn Nhứ đã cất tiếng chào: "Cậu về rồi." Trình Cảnh Ngữ chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, đặt túi đồ ăn lên bàn Đồng Thanh Nhất rồi lại quay lưng bỏ đi. 

Đồng Thanh Nhất nằm im trên giường, bên dưới đang diễn ra chuyện gì cậu cũng không dám hóng, tận cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa vang lên mới lặng lẽ trở mình. 

"Cậu ấy mang cơm cho cậu đấy." Bầu không khí có chút ngượng ngịu, Nguyễn Nhứ cất giọng nhẹ nhàng đánh tan đi sự trầm mặc khó chịu: "Quán cơm Chu Khiết đấy, đông lắm, phải xếp hàng mới mua được, cậu mau ăn đi kẻo nguội là không còn ngon nữa đâu." 

"Cảm ơn cậu, nhưng giờ tôi thực sự không muốn ăn uống gì cả, cứ để đó đi." Đồng Thanh Nhất uể oải trả lời. 

Nguyễn Nhứ lè lưỡi cầm điện thoại lên nhắn tin cho Bách Hướng Sáo, bạn trai em đến thành phố khác để thăm ông bà ngoại rồi nên suốt hai ngày qua em chẳng được gặp mặt bạn trai lần nào, nhớ lắm. 

"Anh ơi, em có chuyện muốn nói."

"Em nói đi?"

"Em nghĩ, hình như Tiểu Nhất biết Cảnh Ngữ thích mình rồi, ban nãy lúc Cảnh Ngữ về phòng, Tiểu Nhất còn chẳng buồn nói câu nào với cậu ấy cơ. Bây giờ bầu không khí trong ký túc xá nó kì lạ lắm, anh về với em đi màa (ノД)"

"Em đừng làm gì cả, kệ cho hai đứa tụi nó dỗi nhau một tí. Mai anh về, ngoan anh thương." 

Lúc Nguyễn Nhứ nhắn tin sẽ hơi phát ra tiếng động, Động Thanh Nhất nghe tiếng lách cách ở dưới, biết ngay là em đang nhắn tin cho Bách Hướng Sáo, trong lòng thoáng qua chút hụt hẫng khó tả. 

Tận khi cả khu kí túc xá đều đóng cửa tắt đèn rồi Trình Cảnh Ngữ mới trở về. Anh nhìn thoáng qua hộp cơm lạnh lẽo còn nguyên đặt trên bàn Đồng Thanh Nhất, xách lên vứt thẳng vào thùng rác. 

Sau đó không nói chẳng rằng lời nào, rửa mặt xong leo lên giường ngủ luôn. 

Đồng Thanh Nhất nghe tiếng bao nilon cọ vào nhau, sau đó là tiếng hộp cơm bị nhẫn tâm vứt thẳng vào thùng rác vang lên cái "bộp", tựa như chính bản thân cậu là hộp cơm bị vứt đấy vậy. Cả người cậu bỗng run lên, lăn lộn bao lâu cũng chẳng ngủ được. 

Tại sao chuyện Trình Cảnh Ngữ là gay ai cũng biết, chỉ có mình cậu không biết? Trước đây vốn chỉ là phỏng đoán, bây giờ mọi thứ đột ngột quay xe không báo trước, mũi tên bỗng chốc chỉ thẳng vào người cậu. 

Ai mới là người cần thời gian để phản ứng lại? 

Trình Cảnh Ngữ quạo gì chứ? Khác gì con nít không chứ lại. 

Nhưng bản năng của cậu vốn dĩ không muốn đi sâu vào chân tướng vụ việc rồi, bản thân cậu vẫn luôn không muốn thừa nhận, vậy thì cậu đang trốn tránh cái gì? 

Kể từ hôm đó, Đồng Thanh Nhất với Trình Cảnh Ngữ cứ như rơi vào một vòng xoáy chiến tranh lạnh vô hình. Rõ ràng chẳng cãi nhau hay to tiếng với nhau câu nào, nhưng ai nấy cũng đều tự hiểu mà không nói chẳng rằng gì với nhau. 

[BL/EDIT] Kí túc xá của đám con trai có thể gay đến mức nào?!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ