Chương 1:

6K 333 8
                                    

Chương 1: Tôi không nói là đạo lữ, bởi vì từ tận đáy lòng biết rằng mình không xứng

Edit: Nananiwe

Góc nhìn của Thẩm Ngọc

Tôi và sư tôn ở bên cạnh nhau mười năm.

Nhưng người quên mất tôi rồi.

Tháng trước người bế quan, vừa tối hôm trước chúng tôi vẫn triền miên quấn lấy nhau, trong mắt người dường như có ngân hà vô tận, vui sướng nói với tôi: "Tiểu Ngọc, ta sẽ nhanh chóng cứu được con."

Tôi rũ mắt vận linh khí, cứu tôi cái gì chứ, cứu cái linh lực chết khô này sao? Tôi thở dài, người lại không chịu buông tha mà hôn tới, tôi không đành lòng dập tắt nhiệt tình của người nên không nói gì cả, mặc người ngậm lấy môi lưỡi tôi vừa thô bạo vừa triền miên, dưới thân co rút kịch liệt. Nhanh quá, tôi gần như sắp nghẹt thở.

Tôi chờ người một tháng. Sau khi người rời khỏi Thanh Khư lĩnh, câu đầu tiên người nói với tôi khi gặp tôi là: "Cậu là ai?"

"Sư tôn, con là đồ đệ của người."

Sắc mặt của người hơi trầm xuống đánh giá tôi như muốn lột sạch tôi vậy, người nghi ngờ nói: "Kỳ lạ, kinh mạch không thông, căn cốt yếu kém, sao ta lại thu một đồ đệ như vậy được."

Người quên tôi rồi.

Thậm chí tôi còn không kịp suy nghĩ tới lời lẽ nhục nhã của người, trong đầu chỉ cảm thấy hoang mang, sau đó lại sinh ra cảm giác yên ổn trần ai lạc định, cuối cùng thì ngày này cũng tới.

Xung quanh vang lên tiếng chúc mừng, ăn mừng sư tôn trở thành người đầu tiên bước vào Hóa Thần cảnh, mà một người ngay cả kim đan còn không kết được như tôi đứng bên cạnh người lại giống như trò cười.

Người cảm thấy ồn ào nên ngự kiếm mang tôi về Phiếu Miểu phong, tôi không biết tại sao người còn mang theo tôi về. Người cũng không hiểu lắm, chúng tôi đối diện nhìn thẳng nhau, người ho nhẹ một tiếng: "Cậu tên gì?"

Tôi nói: "Thẩm Ngọc."

Người hơi nhíu mày, hình như là đang đau đầu, trán còn nổi lên gân xanh.

Tôi lập tức luống cuống vươn tay xoa huyệt Thái Dương cho người. Khoảng cách rất gần, tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người.

"Làm càn!" Người dùng một chưởng hất tôi ra, thật ra không dùng nhiều lực, nhưng với một người mới chỉ tới Trúc Cơ như tôi thì đừng nói là một chưởng, người chỉ cần dùng lực thổi một hơi thì tôi cũng có thể ngã xuống đất không thể động đậy.

Tôi xoa ngực, sắc mặt trắng bệch khó coi. Vô Tình kiếm pháp của Tử Vân phái quả nhiên lợi hại, ít nhất thì phương diện vô tình rất lợi hại.

Tôi không nói gì, người cũng xấu hổ nhận ra mình xuống tay hơi nặng nhưng lại không muốn xuống nước nói xin lỗi, thật ra tôi rất hiểu người.

Tôi nói: "Sư tôn, có lẽ người vừa mới xuất quan nên thân thể còn chưa hồi phục, để con tới Dược cốc lấy mấy viên Thanh tâm tán lộ hoàn cho người."

[Đam mỹ/Hoàn] Sau khi sư tôn không cần ta nữa - Thẩm Tuyên HoàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ