038

64.7K 5.2K 889
                                    

   45 phút sau, Lục Lẫm đến bệnh viện số 2 thành phố.

   Qua ô kính nhỏ trên cửa phòng bệnh, Lục Lẫm đã biết chắc người nằm trên giường là Yến Hạc Thanh.

  "Tình hình thế nào rồi?" Anh hỏi bác sĩ.

   Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm như cấp trên đến kiểm tra phòng.

   Bác sĩ trẻ vô thức đáp, "Bệnh nhân ngất do phản xạ thần kinh phế vị, có lẽ gặp phải chuyện không vui hoặc gây khó chịu nên kích thích hệ thần kinh phản ứng quá mức, xuất hiện tình trạng giãn mạch máu và nhịp tim chậm, dẫn đến suy giảm áp lực tưới máu não và áp lực động mạch của bệnh nhân......"

   Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của y tá, bác sĩ trẻ đột nhiên khựng lại rồi ngượng ngùng nói, "Nói đơn giản là cậu ấy bị kích thích, cộng thêm thân thể suy nhược và đang bị cảm nữa, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều và chú ý bồi dưỡng thôi, còn trẻ nên hồi phục nhanh lắm. Sau lưng cậu ấy có vết bầm, chắc đụng phải vật cứng nào đó nhưng cũng không mấy nghiêm trọng, không bị thương gân cốt, sắp tới đừng để cậu ấy làm việc nặng nhé. Giờ cậu ấy đang ngủ, khi nào tỉnh lại có thể xuất viện được rồi."

   Lục Lẫm gật đầu rồi nhìn sang y tá, "Thanh toán ở đâu?"

   Y tá lập tức dẫn đường, "Anh đi theo tôi."

   Rốt cuộc bác sĩ trẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh về phòng làm việc.

   Đến chỗ thu ngân, nhân viên sau quầy liếc nhìn Lục Lẫm rồi âm thầm tặc lưỡi, nhìn cách ăn mặc này không phú thì quý, hắn cầm tờ phiếu gõ chữ rồi trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Giờ có phòng đơn không cần đặt trước, 2000 tệ một đêm. Có đổi không ạ?"

   Lục Lẫm nói, "Cho phòng bệnh bình thường đi."

   Nhân viên thu ngân hơi biến sắc, trong lòng mỉa mai giàu mà keo, ngay cả phòng đơn cũng không dám ở, hèn gì ai cũng nói càng giàu càng keo! Hắn lạch tạch gõ phím, in hóa đơn và biên lai rồi đưa qua cửa sổ, lần này chẳng nói năng gì với Lục Lẫm nữa.

   Lục Lẫm cầm hóa đơn về phòng bệnh, liếc thấy y tá đi theo bên cạnh thì dừng lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?"

   Y tá dừng lại rồi nghệt mặt ra, cũng không biết tại sao mình đi theo...... Cô ôm sổ bệnh án lắc đầu nguầy nguậy, "Không có gì không có gì!"

   Lục Lẫm bước vào thang máy.

   Phòng bệnh trên lầu ba, nhiều người nằm chung, tiền giường mỗi ngày 100 tệ, Lục Lẫm đẩy cửa vào, chỉ có Yến Hạc Thanh vẫn chưa tỉnh, giường cậu nằm trong cùng gần sát cửa sổ.

   Các bệnh nhân khác trò chuyện với người thân đi theo hoặc nghịch điện thoại, thỉnh thoảng có người liếc nhìn Yến Hạc Thanh, cậu bé này thực sự quá đẹp, không giống những người khác lắm, chỉ lộ ra gần nửa mặt mà vẫn hết sức bắt mắt.

   Khi Lục Lẫm vào phòng bệnh, bảy tám ánh mắt lại nhìn về phía anh.

   Áo măng tô cashmere, bên trong là bộ vest ba mảnh đơn giản mà vẫn sang trọng, vừa bước vào đã che hết ánh đèn trên đỉnh đầu, cao gần mét chín, đường viền hàm sắc lạnh, không giận tự uy, hoàn toàn không hợp với phòng bệnh này.

[Hoàn][ĐM] Thụ thế thân thức tỉnh rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ