Chương 161

139 5 0
                                    


Thời tiết ngày một nóng hơn, ánh mặt trời gay gắt, cho dù mới là buổi sáng nhưng mặt trời đã leo lên cao.

Kiều Tịch sợ nắng và nóng, trước khi ra ngoài, cô mặc một chiếc váy thoải mái, còn thoa kem chống nắng.

Đến gần kì thi đại học của Lục Hoặc, cô hiểu chuyện mà không quấy rầy anh, mỗi ngày đều là chờ Lục Hoặc tan học tới tìm cô.

Hôm nay cô quá nhàm chán, mới chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.

Kiều Tịch cầm ô, chậm rãi đi tới dùng bữa ở tiệm cơm gần đó.

Thời tiết oi bức, chỉ cần bước ra ngoài chốc lát thôi mà đổ không ít mồ hôi, mà nước da Kiều Tịch trắng nõn, mặc một chiếc váy màu xanh lam, cả người trông trắng trẻo, tươi mát vô cùng.

Cô vừa mới ra khỏi chung cư không lâu, thấy một cậu bé đứng cách đó không xa khóc lóc.

Lúc này, bên kia đường, có một người đàn ông mặc quần áo đen, đội mũ đi tới, đối phương nhìn trái nhìn phải mới đi về hướng cậu bé.

Kiều Tịch thấy người đàn ông đi đến gần cậu bé, đưa tay ra để kéo cậu.

Cô nhíu mày.

“Tiêu Tiêu.” Kiều Tịch nắm chặt ô trong tay, vẻ mặt thoải mái đi tới, “Đi thôi, tỷ tỷ đưa em đi ăn trưa, ăn cơm xong mới có thể ăn kẹo, em khóc cũng vô dụng.”

Người đàn ông nhìn thấy Kiều Tịch, nghe lời cô nói, bàn tay đang dơ ra của anh ta dừng lại, thay vào đó mà vò đầu bứt tai, nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch.

Kiều Tịch nhìn đối phương có vẻ hơi kỳ quái rồi ngoảnh mặt đi, nắm tay cậu bé như dỗ dành em trai, “Đi thôi, ăn cơm xong rồi về, chị cho em ăn một viên kẹo nhưng không thể nhiều hơn.”

Cậu bé đỏ mắt, nhìn Kiều Tịch đầy nghi ngờ: “Chị ơi, em……..”

Kiều Tịch nắm lấy bàn tay cậu bé, kéo cậu đi: “Đừng khóc, em lại khóc, chị sẽ nói với anh trai.”

Kiều Tịch cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng biến mất, cô quay đầu, người đàn ông kia đã biến mất.

Cô thở phào, lúc này mới phát hiện tay mình dùng sức cầm ô mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch, tê dại.

Cậu bé ngẩng đầu, bẹp miệng, nhịn xuống xúc động muốn khóc, hỏi: “Chị, em không quen biết chị, sao chị lại biết tên của em?”

“Từ Tử Tiêu.” Vừa rồi Kiều Tịch liếc mắt đã nhận ra cậu bé, lúc trước cô là mèo con, bị người giúp việc tặng đi, là anh trai Từ Tử Tiêu, Từ Tử Trình nhận nuôi cô. “Sao em lại ở đây một mình? Anh trai em đâu?”

“Ca ca đang ngủ, anh ấy bị bệnh.” Tử Tử Tiêu mở to đôi mắt đen láy, cậu bé không sợ chị gái xa lạ trước mặt.

“Một mình em chạy ra ngoài?”

Từ Tử Tiêu gật đầu, “Em muốn mua thuốc cho anh.” Từ Tử Tiêu mặc một chiếc quần yếm nho nhỏ có túi phía trước, bàn tay bụ bẫm của cậu bé móc tiền từ túi ra, “Em có mang theo tiền.”

Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc RồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ