Chương 16:Trân Ni

615 50 0
                                    

Em về nhà lên mang đồ ăn đến cho thầy xem, hoá ra họ đã cho một lượng thủy ngân nhỏ vào đồ ăn hàng ngày của em. Như vậy em có chết đi cũng không ai biết lí do vì sao.

Em bắt đầu nghe lời thầy lang, bổ sung rau củ quả và thuốc thầy cho để thải độc tố ra ngoài. Khoanh vùng những đối tượng hãm hại em. Nhưng nói thật lúc đó ai em cũng nghi ngờ hết, vì không ai tử tế với em cả. Việc mẹ Cả nhận nuôi em, em nghĩ là cũng có mục đích, lúc trước mẹ chưa nhận nuôi thì em yên ổn sống qua ngày, kể từ khi có người nâng đỡ. Bỗng dưng bị hãm hại, nên em điều tra từ phía mẹ Cả.

Trong một lần mẹ Cả và người hầu thân cận nói chuyện với nhau, em nghe lén được.

- Từ lúc mợ nâng đỡ cô Tám nhỏ đến giờ, thấy cô ăn vận vào xinh đẹp duyên dáng hẳn lên. Lại còn thông minh giỏi giang, khéo ăn, khéo nói nữa chứ.

- Đương nhiên rồi. Tao quan sát nó bấy lâu nay, nó chuyên đi học lén mấy đứa kia. Mà nó học nhanh lắm. Tính toán tốt, bàn tay nó thêu nhìn thoăn thoắt ý. Nhận nuôi nó, sau này gả nó làm lẽ của mấy ông quan lớn kiểu gì con trai tao cũng được nhờ.

- Liệu cậu Năm có đồng ý không?

- Ổng là người kêu tao kiếm đứa nào giỏi giang để đào tạo mấy nữa ổng hết thời về hưu, con mình còn có chỗ nương tựa. Nó là con gái của ả, trước đây về làm vợ nhỏ của ổng mà không chịu phục ổng, nên ổng ghét là đúng rồi. Tại con mẹ nó ngu thôi, xinh đẹp vậy chiều theo ý ổng là ngon lành rồi. Xong lại còn sinh con cùng lúc với mợ Ba làm chi, để ả ghét ả cho thủy ngân vào, chết đi không ai biết. Khi đó tao cũng biết nhưng việc không ảnh hưởng gì đến tao, bớt đi một người cũng đỡ vướng nên tao mặc kệ. Biết đầu ả vì con cái lấy lòng ổng thì nguy to.

- Vậy sao mợ Ba lại tha cho cô Tám nhỏ bấy lâu nay vậy?

- Con nhỏ không có ảnh hưởng gì đến ả. Mà nhắc mới nhớ. Mày cũng để ý giúp mợ, giờ thân phận cô Tám khác xưa rồi. Đôi khi nó sợ ảnh hưởng đến con gái nó, lại ấm ức việc mợ khen ngợi con nhỏ với cậu Năm, biết đâu lại nổi lòng oán hận.

- Dạ con biết rồi.

Em nghe xong thì đã hiểu đầu đuôi sự việc. Thầy lang nói không sai. Là mẹ em bị hại như vậy. Em lén đi qua bếp để xác minh xem đúng không thì thấy người ở của mợ Ba đang ở đó mở phần đồ ăn của em ra rồi cho một thứ bột gì đó vào. Ngày hôm ấy, em đến tìm thầy nhờ thầy giúp, cho em thêm một ít thủy ngân với lượng đủ để ngộ độc. Đánh liều một phen.

Sau khi em ăn trưa xong thì tới chỗ mẹ Cả để lấy lòng bà, đúng lúc có cả ba ở đó. Em chào mọi người rồi nói.

- Con đến để cảm ơn ba mẹ đã quan tâm đến con, nhờ hồng phúc của ba mẹ, mà ngày nào con cũng được ăn uống ngon hơn. Hôm nay con vô tình đi ngang nhà bếp còn thấy người làm của mẹ Ba tới dặn đầu bếp quan tâm đến bữa ăn của con hơn. Con biết ơn ba mẹ lắm. Nhất định sau này con sẽ nghe lời hai người, trả ơn chỗ hai người.

Mẹ Cả nghe em nói người làm của mẹ Ba can thiệp đến bữa ăn thì nghi ngờ, đúng lúc đó em ói thốc tháo ra rồi xỉu luôn. Mợ Cả vội kêu thầy lang đến chữa cho em rồi cho người qua phòng mợ Ba khám xét.

Em tỉnh dạy sau một giấc ngủ dài. Em vẫn nhắm mắt lại rồi nghe ba nói với mẹ Cả.

- Không ngờ mợ Ba nhà mình lại độc ác vậy?

Mẹ Cả nhân tiện thì đổ thêm chút dầu vào lửa cho nó bùng cháy hơn.

- Cậu xem, con bé nó biết điều ngoan ngoãn thế kia. Mà mợ Ba sinh lòng đố kỵ, con bé không làm gì với mợ, chắc chắn mợ Ba biết dự tính của em với cậu nên mới hại nó. Trong mấy đứa con gái của cậu, chỉ có nó có khả năng giúp đỡ đứa con đích tử của chúng ta thôi. Nó cũng nói rồi đấy, nhất định nó sẽ nghe theo chúng ta và trả ơn chúng ta.

- Cậu hiểu, giờ em cứ nói với nó là do bụng dạ yếu, nhà bếp nấu ăn không cẩn thận nên bị ngộ độc. Rồi cho con bé vào trường học trên đó, khỏi ai hại nó nữa. Sau này cần thiết đưa nó về rồi gả đi là xong. Còn mợ Ba, có tội nhưng dù sao cũng sinh con trai, con gái cho cậu. Phạt mẹ con mợ về quê ở một năm, trợ cấp giảm một nửa.

- Em biết rồi.

Sau khi nghe ba với mẹ Cả nói chuyện, em đã biết tính mạng của em với họ không hề quan trọng gì. Mợ Ba làm ra chuyện như vậy mà cũng chỉ bị phạt nhẹ thôi. Em muốn bỏ ra khỏi ngôi nhà ấy, cắt đứt quan hệ với họ. Nhưng em nhớ ra. Ông ta cho em lên trường học cũng tốt. Em sẽ ráng học hỏi thì mới có đủ hành trang bỏ ra ngoài. Lúc này em còn quá nhỏ. Em ra ngoài làm sao sống nổi. Không tiền, không kiến thức, em có thể đi đâu được chứ. Vậy là em lên trường học. Những quy tắc khắc nghiệt, điều kiện thiếu thốn. Được cái mẹ Cả là người cần em nhất nên thi thoảng cho em ít tiền. Em tích cóp lại để khi cần thì dùng đến chứ không tiêu pha gì.

Có lần thầy lang gặp chuyện, em đã dốc hết số tiền có được đưa ông ấy trong lúc ông ấy cần nhất. Từ đó ông ấy mang ơn em. Khi em về làm dâu nhà mình. Thầy có dặn em là ở nơi năm thê bảy thϊếp. Đàn bà họ ghen lên thì rất kinh khủng, nên nếu có vấn đề gì phải đến tìm ông

Thủ đoạn của họ cũng giống mẹ Ba làm với mẹ em vậy. Cho đồ ăn hoặc thuốc uống để gϊếŧ dần gϊếŧ mòn cơ thể mình. Từ khi em với cậu giao hợp với nhau. Cậu lúc nào cũng cho thầy lang của nhà mình đem thuốc bổ đến để bồi bổ cơ thể, mau phục hồi sức khoẻ. Nhưng em nghi ngờ đem thầy lang coi thì biết. Đó là thuốc để tránh thai. Cậu chưa muốn em có con. Bản thân cậu muốn em không được tranh giành tài sản mà lại dốc sức làm việc cho cậu. Hai là cậu muốn em hầu cậu và không có chỗ dựa để em trung thành tuyệt đối. Cậu ấy đâu biết bản thân em cũng không muốn có con với cậu.

Trí Tú nghe xong câu chuyện Trân Ni  kể mà mất cả buổi sáng luôn. Người đàn ông chị từng yêu, vẻ mặt đạo mạo khôi ngô không ngờ lại có lòng dạ sâu bọ ngựa vậy. Rồi Trân Ni của chị nữa. Em ấy có một quá khứ thật khổ. Hết người này đến người khác tổn thương Trân Ni. Chị thấy thật đau lòng. Nắm lấy tay Trân Ni.

- Có chị ở đây rồi. Em sẽ được hạnh phúc. Yên tâm.

- Chị là người em có thể tin tưởng trong cuộc đời này.

- Chị là người em có thể tin tưởng trong cuộc đời này

¡Ay! Esta imagen no sigue nuestras pautas de contenido. Para continuar la publicación, intente quitarla o subir otra.
ĐỂ EM THAY CHỒNG CHĂM SÓC CHỊDonde viven las historias. Descúbrelo ahora