Chương 17.

158 20 0
                                    

Ông cậu về nhà xem tình hình cháu trai bảo bối mấy ngày, rốt cuộc cũng không ở nổi một chỗ nữa. Sau khi Vương Nhất Bác nhận việc làm ở cục cảnh sát đến nay, ông cũng ở nhà không được mấy ngày, đều ra ngoài tìm nơi dưỡng lão.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn cánh cửa phòng đóng kín không có dấu hiệu mở ra của Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy cuộc sống của hai ông cháu nhà này hoàn toàn không có một chút cảm giác người lớn trong nhà đang chăm nom dạy dỗ cho trẻ nhỏ, cũng không biết từng ấy năm sinh hoạt cùng nhau như thế nào. Hắn thầm thở dài trong lòng, trở tay kéo hai cái va li to đùng của ông cậu ra xe.

Tiêu Chiến không biết, ông cậu vốn hay đi đi về về chứ không thích chôn chân tại một chỗ, Vương Nhất Bác sớm đã quen, cũng không bày tỏ thái độ gì về chuyện của ông, có muốn bày tỏ cũng không có thái độ gì để bày tỏ. Sau khi có hậu nhân kế nghiệp nghề của mình, ông liền cứ hai ba ngày là bay tới bay lui xem đây xem đó, thỉnh thoảng mới mang mấy món quà lạ mắt về. Ban đầu Vương Nhất Bác còn lái xe đưa ông ra tận sân bay, sau đó bắt đầu bận rộn cũng để mặc ông tự đi tự về. Dù sao người ông cậu này của cậu cũng không phải cái thùng rỗng, chẳng biết ông có mối nguy hiểm nào được.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến tự cười nhạo mình hai tiếng. Người ông cậu này của Vương Nhất Bác chỉ có gây nguy hiểm cho người khác, hắn dám chắc không có kẻ nào có khả năng gây nguy hiểm cho ông được.

Vương Nhất Bác mấy tuần rồi không có công việc, dù sao thời đại bây giờ đều cũng đã hòa bình ấm no, làm gì có chuyện ngày nào cũng có người chết. Cộng thêm việc bảo mẫu chăm sóc quá kỹ lưỡng, ông chủ nhỏ mỗi ngày kim giờ không qua khỏi con số mười nhất định sẽ không mở mắt rời giường. Hôm nay cũng thế, dù ông cậu có đập cửa hay kêu thế nào thì cánh cửa gỗ đắt tiền cũng không hề nhúc nhích.

Ngủ chính là ngủ, không có công việc tuyệt sẽ không tỉnh. Không có chuyện thì lui xuống để đại gia ngủ, có chuyện thì cũng lui xuống chờ đại gia tỉnh, xem tâm trạng rồi mới quyết định có trình lên hay không.

Cháu trai không dậy tiễn ông cậu, thân là cháu rễ...

Khụ, bậy bạ hết sức. Tuy rằng bản thân Tiêu Chiến không phủ nhận danh hiệu này, thậm chí còn khá hài lòng với nó. Bất quá còn chưa được trưởng bối trong nhà công nhận, hắn cũng không thể tùy tiện sử dụng loạn.

Được rồi, thân là bảo mẫu kiêm người duy nhất dậy sớm trong nhà, hắn phải có nhiệm vụ tiễn chủ nhà tiền nhiệm ra cửa, ít nhất là mang hành lý giúp, tiện thể thêm điểm cộng cho tương lai sau này.

Ông cậu nhìn Tiêu Chiến hai tay vác cái va li to đùng của ông, trong lòng cảm động sắp rớt nước mắt. Mấy năm nay đi đi về về, cháu trai của ông cũng không có thời gian đưa đón, hôm nay lại được người mang giúp hành lý ra xe, trong lòng cũng không biết xúc động tới mức nào.

Tiêu Chiến đã suy nghĩ từ tối hôm qua, ông cậu của Vương Nhất Bác nhất định là đã biết hắn có tư tâm đối với cậu. Cũng đúng, một người sống từng ấy năm như ông, chẳng lẽ còn không nhìn ra giữa hắn và cậu có những điều không bình thường giống như người khác. Ông cũng đã biết, hắn cũng không cần giấu giếm nữa làm gì. Thôi thì cứ nói thẳng ra tâm ý của hắn, nếu được ông cậu chấp nhận, hắn chỉ cần giải quyết phần Vương Nhất Bác nữa là xong. Còn nếu không được...

[ZSWW] Bảo Mẫu (Completed)Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang