Trẻ con là vô tội.
Nhưng trẻ ranh thì phải đánh cho to đầu ra ấy chứ.
Tấn Khoa thở hổn hển nhặt cái điện thoại bị thằng nhóc ném xuống đất trước khi chạy trốn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình nứt vỡ chằng chịt, mặc kệ nó bấm nút nguồn mỏi tay thì vẫn chẳng sáng lên.
Thế là đi toi chiếc iPhone mấy chục củ.
Mưa rơi nặng hạt, nó đứng trơ trọi giữa hẻm nhỏ xa lạ, loay hoay không biết phải làm gì.
Xui xẻo thường kéo bầy kéo lũ mà đến cùng một lúc, Khoa nghĩ trong lúc chạy đi tìm chỗ trú mưa, tất cả đều bắt nguồn từ Phạm Vũ Hoài Nam.
Nếu gã không chọc tức nó, nó đã chẳng buồn phiền chạy ra ngoài đường mà không xu dính túi, bị cướp điện thoại, chạy tụt quần đuổi theo thằng ranh con, kết quả điện thoại thì hỏng, còn nó mắc mưa và lạc đường.
Tấn Khoa co ro nép vào mái hiên của tiệm tạp hóa nọ, không dám đi vào vì túi chẳng có tiền, nó sợ bị chủ tiệm đuổi ra ngoài.
Ở đất nước xa lạ này, Tấn Khoa như con cừu nhỏ lạc đàn, bơ vơ và sợ hãi, bối rối lẫn hoảng loạn. Nó mong mưa ngớt thật nhanh để có thể hỏi ai đó đường trở về khách sạn.
Khách sạn tên là gì nhỉ...
Nó không nhớ nổi.
Tiếng mưa quá to làm phân tán độ tập trung của Khoa, mạch suy nghĩ bị nhiễu khiến nó càng lo lắng cho tình hình của bản thân. Nó vô thức siết chặt tay, mảnh vỡ từ màn hình điện thoại cắt vào da thịt, máu chầm chậm rỉ ra ngoài.
Giọt gianh bắn lên bắp chân đau rát, Tấn Khoa đột nhiên nhớ tới lời nói của Hoài Nam và nhủ thầm tên gã trong lòng.
"Khi em tha thiết gọi tên người nào đó, họ sẽ cảm nhận được và tìm tới em."
Hoài Nam ngu ngốc, em đang gọi anh đó, anh có thể đến đón em không?
.
Tám giờ tối, cách thời điểm Tấn Khoa rời nhà 4 tiếng.
Để an toàn và hiệu quả khi tìm kiếm, Titan chia nhóm hai người đi một đường, giữ liên hệ với nhau thông qua nhóm chat.
Bâng và Jiro đi con đường dẫn ra chợ đêm.
Red và Cá, Red chủ động chọn con đường thẳng hướng mặt tiền khách sạn.
Những người khác cũng tản mát dọc theo trục đường lớn.
Ban đầu họ còn hỏi được người qua đường, nhưng khi trời càng tối và mưa trút xuống mỗi lúc một to, ai ai cũng vội vã rảo bước, thật sự quá khó khăn để chặn được người nào sẵn sàng lắng nghe họ.
Red nôn nóng chạy bước nhỏ trên đường, cái ô mua vội ở cửa hàng tiện lợi chẳng đủ che cho Cá và gã, nước mưa nhỏ ướt đẫm bả vai hai người tự khi nào nhưng họ chẳng thèm quan tâm.
Tay gã cầm theo một cái ô khác, để lúc tìm được Khoa có thể che cho nó.
Hai người lần lượt tạt vào các cửa hàng ven đường, đưa cho người ta xem ảnh của Khoa để hỏi thăm tin tức. Không có ai nhận ra.

YOU ARE READING
[AOV - BL] Ngôi nhà chung của SGP
FanfictionTruyện tự sáng tác về SaiGon Phantom AOV nói riêng và AOV nói chung. Là truyện BL. Couple chính: Lai Bâng x Jiro Vui lòng không reup tại bất cứ đâu khác.