Chương 8

868 111 4
                                    

Sau khi kết thúc livestream, Cố Dữ Miên vẫn cảm thấy có chút mơ màng.

—— Độ hot cao như vậy, cậu thật sự không ngờ tới.

"Chúng ta hiện tại thật sự rất giàu đó." Cố Dữ Miên ôm báo tuyết nhỏ đi tới ban công ngắm trăng, bắt đầu ảo tưởng: "Đoàn Đoàn, đến lúc đó anh sẽ đổi nhà lớn hơn, sẽ có phòng giải trí cho em, thuê hai đầu bếp. Chúng ta làm gì cũng đều phải giỏi nhất."

Cố Dữ Miên thực sự muốn đổi nhà. Báo tuyết nhỏ rất năng động và cần có đủ không gian để di chuyển. Nhưng cậu thấy rằng bên ngoài không có phương tiện và khu vực giải trí, thậm chí không có công viên, cậu liền lo lắng.

Làm một người chăm sóc động vật, Cố Dữ Miên thực sự không có tham vọng cao cả, chỉ cần những bé con cậu nuôi, lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, đó là điều mà cậu hài lòng.

Con ngươi màu xanh xám của báo tuyết nhỏ lười biếng nhìn cậu, cái đuôi dài quét một bên cổ Cố Dữ Miên, lưu lại ở vành tai loài người, có loại cảm giác cực kỳ thân mật.

Cố Dữ Miên hành động rất nhanh. Nói đến việc đổi nhà, cậu lập tức tra giá một căn nhà lớn 500 mét vuông trên Tinh Võng. Vừa livestream xong, tài khoản của cậu có hơn mười ngàn tinh tệ, cậu coi là một khoản tiền lớn.

Năm phút sau.

Cố Dữ Miên ngơ ngác nói: "Vì cái gì mà tôi lại nghèo như vậy."

Tiểu Tuyết Báo: "........"

Nó nhìn thoáng qua liền cảm thấy khó hiểu, không phải chỉ là thế chấp một trăm ngàn tinh tệ một tháng sao? Không tính là bao nhiêu tiền.

Tỷ lệ sử dụng đất trong thời đại tinh tế cực cao, cho dù là ở tinh cầu xa xôi như Tucker, nói mỗi tấc đất đều đắt đỏ cũng không quá. Nhưng ở trong mắt vị hoàng đế ngồi trên cả tinh tế, không tính là đồng tiền lớn.

Cố Dữ Miên ngồi nghiêng ở mép bệ cửa sổ, ôm báo tuyết nhỏ tiểu kê, có chút mệt mỏi nói:

"Anh thật vô dụng, cục cưng của anh đáng yêu như vậy, ngay cả một ngôi nhà lớn anh cũng không mua nổi."

Báo tuyết nhỏ đem móng vuốt đè trên mặt Cố Dữ Miên, nhất thời lo lắng người nọ đang khóc, nhìn vào trong mắt của cậu.

Đôi mắt của Cố Dữ Miên rất đẹp, màu nâu nhạt trong veo, ở dưới ánh trăng giống như mật ong. Cậu nhìn báo tuyết nhỏ ở khoảng cách rất gần, lông mày hơi nhướng lên, một lúc sau cậu cúi đầu hôn lên trán nó.

Môi thiếu niên sạch sẽ, mềm mại, thoang thoảng mùi lá trúc, trong đêm nhẹ nhàng rơi xuống.

Đuôi báo tuyết nhỏ cứng đờ.

Nó vội vàng lui về phía sau hai bước, theo bản năng giơ chân phải lên sờ trán, lại vội vàng đặt xuống.

Cố Dữ Miên: "?"

Tiểu báo tuyết ngồi thẳng người, sau đó đứng lên đi hai vòng, sau đó đột nhiên nhảy lên chỗ chậu hoa, nhìn Cố Dữ Miên.

Có vẻ như chỉ có nhìn xuống con người này mới có thể mang lại cho nó một chút bình yên và giảm bớt cái nóng như thiêu như đốt ở hai lỗ tai.

[DROP] TÔI Ở TINH TẾ LIVESTREAM CHĂM SÓC THÚ CONWaar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu