Chap24: Vị khách không mời

5.7K 500 6
                                    

- Cậu ...chủ. – Myungho cất tiếng gọi nhỏ.

- Myungho, em tỉnh rồi. – Anh nắm chặt bàn tay đang lạnh dần đi của cậu.

- Em...xin lỗi. – Hình như cậu cũng nhận thức được tình cảnh bây giờ của mình, lời nói ra cũng chỉ là câu xin lỗi.

- Em không có lỗi gì cả. Xin em đừng nói vậy. – Chặn lời của cậu, anh đau xót khi nhóc con của mình cố gắng hoàn thành câu nói trong những đợt thở gấp. – Là anh đã để em lại một mình. – Đó là quyết định sai lầm nhất và nó sẽ ám ảnh anh tới suốt phần đời còn lại nếu cậu làm sao.

- Cậu chủ nói...khi về...chúng ta sẽ...nói chuyện.

- Đừng nói. – Anh cầu xin cậu.

- Lúc ở rạp chiếu phim...bộ phim chúng ta xem...

- Anh biết. – Trên đường trở về từ Oedo, anh đã nhờ Vernon tìm hiểu về bộ phim hôm đó cả hai cùng xem, anh nghĩ nó liên quan một phần tới thái độ kỳ lạ của cậu. Và anh đã đúng. Nó lý giải cho những lần cậu đỏ mặt khi nhìn anh rồi lại chạy biến khi anh tới gần. Anh đã định khi trở về trêu chọc cậu một chút, nhưng bây giờ. Không thể nữa rồi.

- Xin lỗi...cậu chủ...em đã có những suy nghĩ... không tốt về cậu chủ. – Một vệt hồng nhanh chóng xuất hiện khi cậu biết mọi chuyện đã bị anh phát hiện. Cậu cũng không phủ nhận đã có lần cậu suy nghĩ không trong sáng về quan hệ giữa hai người. Thậm chí là cậu đã thử nghĩ mình và cậu chủ là hai diễn viên chính trong phim.

- Myungho ah... em đừng nói vậy.

- Cậu...chủ. – Bỏ mặc mời khuyên can của Jun đừng tiếp tục nói để giữ sức, cậu hít một hơi sâu, nói một cách rõ rạc. – Myungho yêu cậu chủ.

Đôi mắt của cậu trở nên vô hồn, không một cảm xúc. Nó nhìn anh nhưng lại như thể nhìn vào một khoảng vô định nào đó. Anh quỳ sụp xuống đất, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Đến cuối cùng, anh vẫn không thể nói anh yêu cậu. Tại sao, tại sao cậu không cho anh cơ hội.

- Myungho, em là đồ độc ác.

Đáp lại anh chỉ là khuôn mặt trống rỗng của người từng là Myungho.

Mingyu thành công trong việc nhốt linh hồn Seungkwan lại trong cơ thể cậu nhưng đó chưa phải tất cả. Bước tiếp theo là phải thay đổi bản chất của cậu. Từ giờ cậu không thể sống dưới thân phận của Dhampir được nữa. Việc này rất nguy hiểm nhưng không phải là không có hy vọng. Chỉ cần một chút, Vernon nhất định không từ bỏ.

- Em chắc về quyết định của mình chứ? Bây giờ từ bỏ không phải là muộn đâu. – Dù đã biết câu trả lời nhưng Dokyeom vẫn nhất quyết khuyên Vernon suy nghĩ lại.

- Hyung biết em mà.

Giật lấy lọ thuốc trên tay của Dokyeom, Vernon trở về phòng. Chuyện diễn ra tiếp theo ngay cả chính anh cũng sợ nhưng vì cậu, Seungkwan, anh sẽ không từ bỏ. Mở cửa vào phòng mình, Seungkwan vẫn đang nghịch chiếc PSP với vẻ thích thú. Thật may là có thứ gì đó lôi cuốn sự chú ý của cậu vào thời khắc khó khăn này. Nếu để cậu cứ suy nghĩ về những cơn đau thì nó cũng khiến anh dằn vặt bản thân mình.

[Seventeen][Longfic I M] Tình yêu màu máuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ