Chương 16: Mưa bão

2.1K 51 0
                                    

"Cô giáo! Mưa lớn lắm! Không vào trong rừng được đâu!"

"Tôi phải đi tìm Trình Mặc Ngôn!" Lương Mạn gào lên, cố vùng ra khỏi bàn tay mọi người đang giữ lấy mình.

"Cậu có vào cũng không đi được đâu, chỉ có thể chờ ở đây thôi!" Trần Tuệ Anh nói " Hội trưởng sắp về rồi, cậu hãy bình tĩnh lại đi! Bây giờ cậu vào rừng, cũng bị lạc thì sao? Nguy hiểm lắm!"

Lương Mạn thôi không vùng vẫy nữa, mọi người nhìn nhau, từ từ thả tay ra. Sau đó, lại là khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc.

Bên ngoài đang mưa bão lớn. Nói mưa rừng bão biển không sai. Mưa như quất vào mặt, mưa trắng trời, xối xả, đi không nhìn thấy đường. Buổi chiều, Trình Mặc Ngôn đi lên suối với mấy đứa trẻ, nói là đi bắt cá. Anh đi không bao lâu thì trời đổ mưa. Kể từ lúc đó đến giờ, đã là hai tiếng đồng hồ, những người vào rừng chưa một ai quay lại.

"Mau lên, bám sát vào nhau!" Trình Mặc Ngôn nói lớn, nắm chặt lấy tay một đứa trẻ, những đứa còn lại cũng theo sát sau anh. Phía trước có một cái chòi, tuy cũ nát ọp ẹp, nhưng ít ra cũng có chỗ trú tạm.

"Cẩn thận!" Trình Mặc Ngôn vươn tay giữ lấy cậu bé bị trượt chân. Nếu rơi khỏi đường mòn xuống vách đất kia, sẽ không có cách nào trèo lên được.

Thằng bé bám vào tay anh trèo lên. Trình Mặc Ngôn cảm thấy nhói đau bên sườn, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, mưa xối xả dội xuống, nước mưa khiến anh khó mà giữ lấy đứa trẻ.

Bọn trẻ xúm vào giúp đỡ, thằng bé kia cũng xoay sở trèo lên được. Trình Mặc Ngôn thở phào, chậm rãi đứng dậy, anh điếng người vì đau.

"Thầy giáo!"

"Ôi!Chảy máu!"

Trình Mặc Ngôn quay lại nhìn, trên áo anh in rõ một vệt máu tươi kéo dài từ sườn đến sau lưng. Anh mím môi, kéo bọn trẻ đi " Nhanh nào, thầy không sao đâu."

Trời tối, mưa vẫn không ngớt, mà càng ngày càng to. Các phòng học, phòng ở trong trường bị dột, người ở trong nhà vẫn thấy mưa rơi lên đầu, lên mặt.

Đêm hôm ấy, mọi người tập trung ở văn phòng. Không ai ngủ được, phần vì lo lắng, phần vì phòng dột, tiếng mưa dội lên mái tôn lại rất ồn. Đầu óc Lương Mạn căng như dây đàn, chỉ cần có âm thanh nào, cô sẽ chạy ra ngay.

Ba giờ sáng, mọi người mệt mỏi không chịu nổi, dần dần tản về phòng, chỉ còn Lương Mạn vẫn túc trực trong văn phòng. Mưa đã ngớt, nhưng Trình Mặc Ngôn vẫn chưa quay lại.

Đúng lúc Lương Mạn đang mơ màng ngủ, lại có một âm thanh rất lạ ở bên ngoài, giống như tiếng mở cổng. Cô lập tức tỉnh táo lại, chạy vội ra ngoài.

Trình Mặc Ngôn chậm rãi bước vào, cà người anh ướt đẫm, đầy bùn đất, nước từ trên tóc anh nhỏ xuống từng giọt lớn.

"Ngôn!"

Lương Mạn kêu lên, lao vào trong lòng Trình Mặc Ngôn, vòng tay lên cổ anh ôm thật chặt.

Đã lâu không gặpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ