Chương 5: Chuyến công tác bắt ngờ _ chủ tịch Vương lộ diện

5.7K 162 3
                                    


Trên tay cô ôm rất nhiều bộ hồ sơ quan trọng đi lại loạn xạ vì không thấy đường để đi, cuối cùng tầng 20 đã đến cô đặt đống hồ sơ lên bàn uể oải ngồi xuống ghế. Thư ký riêng theo cô chỉ phê duyệt một số hồ sơ, bưng tách trà hay cơm cho chủ tịch rồi ra ngoài gặp khách là xong đâu cần thiết phải xử lí đám hồ sơ của phòng thiết kế luôn như vậy chứ.

- Tránh than thở phải cố lên. - cô đề ra mục tiêu giúp mình cố sức vượt quá rào cản đầu tiên.

Đã hơn một tiếng trôi qua một số hồ sơ đơn giản cô đã hoàn thành gần hết nhưng vẫn còn rất nhiều hồ sơ khác. Giờ ăn trưa cũng đến dường như không ai biết đến sự xuất hiện của cô trong công ty vì tầng 20 là dành riêng cho giám đốc công ty và thư ký trên này có hai phòng làm việc, 1 toilet cho cả thư ký và giám đốc. Bụng đã đánh trống nhưng cô thuộc nhóm người " Khi làm là không quan tâm đến thời gian " thời gian ở đây nói là không chú trọng đến chuyện ăn uống hay chơi bời chỉ tập trung vào công việc đang làm dang dở. Tối đó cả công ty đều về hết riêng cô vẫn còn đang say mê trong công việc này từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì nhưng rất may là đã xong công việc được giao nhưng giờ không còn sức nữa, gục trên bàn cô chìm vào giấc ngủ gương mặt tựa thiên thần lúc say mộng làm ai cũng phải yêu điên cuồng. Từ đằng xa có tiếng bước chân nếu là thường ngày thì cô đã nghe được và tỉnh dậy nhưng còn bây giờ do quá đuối sức nên cô ngủ say lúc nào không biết, người con trai với áo sơ mi trắng, quần ôm, mang giày bata không giày màu đen gương mặt lạnh lùng bước chân vào trong nhìn say đắm người con gái đang ngủ. Bàn tay không tự chủ đặt trên má cô yêu chiều - Chắc tôi đã cho em quá việc nên mới dám ngủ gục trước tôi không sợ.

Càng nhìn lại càng say, càng nhìn lại càng mê không thể không yêu được. Anh biết rằng cô là người thất bại trong tình yêu một lần thì sẽ không còn hy vọng gì nhiều vào tình cảm mai sau, nhưng anh không thể không yêu cô vì cô mà hiện anh đang say trong men tình. Chợt cô phát hiện ai đang sờ má mình bèn tỉnh dậy nhưng chỉ có bốn bức tường nhìn cô chằm chằm, xoa xoa mắt cô tỉnh giấc vội lấy áo khoác rồi ra về. Bây giờ trong đầu cô ngoài ba từ " đói, buồn ngủ " thì không còn gì khác, trước cửa công ty Diệp Thiên đã đứng chờ hơn hai tiếng vì mãi không thấy cô về nên khi đang làm xong công việc anh đã vội đến đây. Thấy anh trai Diệp Phàm vội chạy lại gương mặt anh có chút tức giận dường như đã biết trước nên cô cũng không quá lo lắng chỉ cười nhẹ rồi giải thích với Diệp Thiên - Em biết anh đang rất giận em, nhưng công việc vẫn là rất quan trọng em không thể bỏ giữa chừng.

- Anh không giận em, anh chỉ giận công ty " Quảng Đông " này vì dám để em làm thêm giờ. - anh lạnh lùng xen lẫn tức giận

- Anh trai em không sao mà, ui da... - đang nói thì bỗng cô để tay lên đầu xoa xoa hai bên thái dương

- Sao vậy? Bệnh cũ tái phát sao? - anh lo lắng hỏi

- Chắc là thiếu ngủ nên sinh ra đau đầu. - cô cười xoà Diệp Thiên vội đỡ cô vào trong xe lau vội những giọt mồ hôi trên trán anh lo lắng ôm cô vào lòng, phía xa xa đã có một cặp mắt rất đáng sợ đang dõi theo cô tay nắm thành cú đấm tức giận như muốn giết người - Ba năm trước anh đã dám chia rẽ chúng tôi, ba năm sau anh lại một lần nữa cướp đi người tôi yêu. Bây giờ, tôi sẽ không để anh được như ý muốn đâu.

Chủ tịch lạnh lùng, lại sợ vợ khócWhere stories live. Discover now