Ngoại truyện

645 21 7
                                    

- Ân nhân.

Nam tử bạch y gõ cửa phòng Nam Phong, thanh âm nhàn nhạt dễ nghe.

- Vào đi.

"Kẹttt"

- Khuya như vậy tìm ta có chuyện gì?

- Người chưa ăn tối.

Giản Thanh đặt chén cháo lên bàn trà rồi cúi đầu im lặng cáo lui. Từ đầu đến cuối Nam Phong vẫn không rời mắt khỏi trang sách, đối với quan tâm này tuyệt không chút để ý.

Hắn cứu tiểu tử kia thực ra chỉ vì Vu Lăng trên đường đi gặp chuyện bất bình muốn ra tay tương trợ. Chỉ là một kẻ thường dân, cho làm khách trong phủ một thời gian rồi đuổi đi cũng được, chẳng qua từ ngày đó đến nay có quá nhiều thứ xảy ra nên còn chưa sắp xếp được chuyện của Giản Thanh.

Tính cách Giản Thanh lạnh nhạt lãnh đạm như vậy, nếu hắn mà muốn đuổi khách chắc chắn y sẽ không một câu thắc mắc cuốn gói rời đi ngay. Loại hành động kiểu cái gì cũng không quan trọng như vậy khiến Nam Phong thực sự rất không can tâm. Thế nên chuyện đuổi khách... hay là để sau đi?

***

- Ân nhân.

Giản Thanh thích mặc bạch y, vẻ mặt đã lúc nào cũng giống như không có cảm xúc lại còn vận bạch y suốt ngày thực sự khiến người khác mùa hè cũng muốn rét run.

- Khuya như vậy còn ở đây làm gì?

- Người chưa nghỉ ngơi.

Gió nhẹ nhàng thổi qua khiến rèm lụa trong đình khẽ bay lên. Ánh trăng cứ như vậy rót xuống nhân gian, phủ lên nhân ảnh bạch y nhỏ nhắn một tầng hào quang nhu hòa.

Cảm giác này... trong suốt?

Dường như Giản Thanh lúc nào cũng ở một nơi nào đó rất xa, khí chất thoát tục như vậy giống như có muốn với cũng với không tới. Một kẻ có được mọi thứ chỉ không có được Vu Lăng như Nam Phong, thật sự không thể chấp nhận được ngay cả một Giản Thanh nho nhỏ kia cũng không thể nắm trong tay. Cứ như vậy... hay là giữ y ở lại phủ thế tử đi?

***

- Ân nhân.

Giản Thanh lại tới đình nhỏ bên Liên hồ chơi cầm một mình. Tiếng cầm giống như từ xa xôi vọng tới, thanh thoát tinh khôi bay lượn trong không gian càng khiến cho màn đêm thêm tịch mịch.

- Khuya như vậy còn ở đây đàn có phải là không muốn cho người khác nghỉ ngơi hay không?

- Người đã quyết định từ bỏ tại sao còn chấp nhất?

- ...

- Xin lỗi. Ta đang tự hỏi mình thôi.

Đây... là lần đầu tiên hắn thấy Giản Thanh cười. Nụ cười thanh lãnh thê lương mà thánh khiết. Tưởng như cả thế gian này đều có lỗi với y nhưng y vẫn không chút oán trách, vừa không quan tâm vừa để ý thật nhiều.

Giản Thanh cười không mỹ lệ tuyệt luân như Vu Lăng, không yêu nghiệt đoạt hồn người như Vu Linh nhưng lại có thể khiến Nam Phong ngây ngẩn. Dường như có thể nhìn thấu mọi thứ mà hắn đang nghĩ nhưng Giản Thanh lại chưa bao giờ nói ra, không biết y trong đầu đang nghĩ cái gì?

Lung Hoàng thiên mệnhWhere stories live. Discover now