Từ 121 Đến 130

924 2 0
                                    

Chương 121: Động Phòng Rồi Lại Động Phòng

Dịch: TheJoker

Biên dịch: Ba_Van

Biên tập: Ba_Van

Nguồn: www.tangthuvien.com

Ăn tối xong, lúc đầu y chần chừ đứng ngoài cửa phòng đã đóng chặt của Hàn Ấu Nương một lúc, rồi chạy đến trước cửa phòng Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai, cuối cùng lại lủi thủi đến thư phòng ngồi uống trà.

Tiễn vị Phùng cái gì Cống tài thần ấy về rồi mà Dương Lăng vẫn còn đứng ngây người trong sảnh đường cả nửa buổi. Ông trời thật sự quá chiếu cố mình rồi! Thật đúng là "một khi vận khí lên hương, tràn như nước lũ thành tường khôn ngăn", bỗng dưng cho mình gặp được một kỳ tài trời sinh về thương mại đến như vậy. Nếu không phải vì ở thời đại này thương nhân bị xem là tiện dân, e rằng Vu Vĩnh đã sớm bỏ quan trường theo thương nghiệp rồi.

Quả thực ý tưởng của Dương Lăng không được hay ho như của Vu Vĩnh. Nhưng ngay khi Vu Vĩnh đưa ra ý tưởng sáng tạo và lập được kế hoạch tầm cỡ như vậy, lại khiến y nghĩ đến mục đích còn cao xa hơn nữa.

Vu Vĩnh nói rất phải! Chỉ cần một thời gian ngắn, lợi dụng quyền lực và phương tiện của Nội xưởng, đích thực tài nguyên sẽ chảy về cuồn cuộn đồng thời có thể xây dựng một mạng lưới tình báo khổng lồ vươn đến mọi ngõ ngách. Nhưng ý nghĩa sâu xa hơn chính là:

Nếu thật sự xây dựng được mạng lưới giao thông thuận tiện khổng lồ đến như vậy thì tài nguyên của cả nước bắt đầu được huy động, những vùng có nhu cầu cấp thiết về những vật tư này sẽ có thể phát triển một cách nhanh chóng. Trong khi đó, vì lưu thông thuận lợi, các vùng miền vốn chỉ dựa vào việc cung cấp tài nguyên để đầu cơ trục lợi sẽ dần dần mất đi ưu thế của mình. Khi đó, bị thôi thúc bởi lợi ích kinh tế, dân chúng sẽ tự động mưu cầu thủ đoạn kiếm lời hoành tráng và lợi hại hơn.

Chính sự phát triển của thương nghiệp có tác dụng lớn nhất trong sự thúc đẩy phát triển công nghiệp. Dựa vào chuỗi phản ứng dây chuyền tác động bởi giao thông thuận lợi, vô hình chung việc giao thông thuận lợi sẽ thúc đẩy tiến trình công nghiệp hoá của Đại Minh.

Đây không phải là một quá trình có thể thấy ngay kết quả trong một ngày một tháng. Nhưng trong cái quá trình diễn biến một cách chậm rãi, nó lại có thể sản sinh ra một sức mạnh khổng lồ: kết nối lợi ích của nó với đông đảo nhân vật thuộc tầng lớp quý tộc, quan viên cao cấp. Như vậy không lo gì bộ phận cản trở sự phát triển kinh tế của thể chế chính trị hiện hữu không bị cải biến. Đến lúc đó cho dù là Hoàng Đế cũng không có cách nào ngăn trở trào lưu này.

Lý tưởng mà mình hằng mơ ước há không phải đã có thể thực hiện rồi sao? Đây đúng là "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu' (đi mòn gót sắt nhưng chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn bao công sức). Ai có thể nghĩ được rằng trong hoàn cảnh hiện tại, sự cải cách hàng loạt về văn hoá, kinh tế và chính trị vốn không thể thực hiện được lại có thể được bắt đầu từ cái nghề đánh ngựa đánh xe này chứ?

Ngược Về Thời MinhWhere stories live. Discover now