Từ 161 Đến 170

687 1 0
                                    


Dịch: TheJoker

Biên dịch: Ba_Van

Biên tập: Ba_Van

Nguồn: www.tangthuvien.com

Hoàng đế Chính Đức bó ống tay áo đứng trên bậc thềm, khoan thai bảo:

- Lý cử nhân nói vậy là sai rồi. Ngươi đã biết là Hoàng thượng nhân đức, thế sao lại không biết Hoàng thượng đã hạ ân chỉ, tước bỏ tiện tịch* của Cao Văn Tâm? (*thân phận ti tiện)

Hiện nay nàng ta đã là thái y ngự tứ* chuyên chữa bệnh cho nhà họ Dương, là nữ quan có phẩm tước. Dám phỉ báng mệnh quan triều đình, ngươi hãy coi chừng đường công danh của mình đó! (*được vua ban cho)

Cùng lúc đó, Lưu Cẩn đang múa mép khua môi xúi giục Hoàng thượng trong phòng. Mặc dù không được mạch lạc nhưng lão cũng lờ mờ biểu đạt được đại ý rằng ngày nay đế vương mở mang bờ cõi phải nhìn ra biển rộng, từ đó thêm oai với thiên hạ mới là vương đạo. Lão khiến cho tiểu hoàng đế Chính Đức thích công to việc lớn nghe đến rẠrực trong người, hận không thể lập tức chế tạo hàng loạt chiến hạm, dẹp yên vùng biển, kiến tạo nên công trạng lừng lẫy.

Nhưng hắn cũng biết chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi, những việc này không phải nghĩ được là có thể làm được. Nếu như văn võ cả triều nguây nguẩy không chịu, mà hoàng đế như hắn lại không thể xắn tay xắn áo đích thân xuất mã đi tạo thuyền luyện binh thì việc này xem ra còn phải chờ lâu.

Về đến thư phòng, Dương Lăng sợ Chính Đức hỏi tới Thành Khởi Vận nên vội nâng hai tay dâng trường kiếm lên, cười nói:

- Thần biết Hoàng thượng đam mê võ nghệ, yêu thích binh pháp, vừa may tìm được một cây bảo đao chém sắt như chém bùn, vì vậy có ý muốn hiến dâng để Hoàng thượng thưởng lãm.

Quả nhiên Chính Đức nghe nói là thần binh lợi khí liến rất mừng. Hắn liền vội cầm lấy rồi rút "xoẹt" cây đao ra khỏi vỏ, cả phòng lập tức sáng choang, thanh trường đao ấy có thân thon dài, lưỡi mỏng như giấy, trên mũi đao sáng bóng như tuyết ẩn hiện long văn (hoa văn hình rồng), nhìn hàn quang lấp loé xem ra sắc bén vô cùng.

Dương Lăng mỉm cười thưa:

- Đây là...

- Oa đao, đây là bảo đao cực phẩm!

Chính Đức hưng phấn ngắt lời y. Hắn giơ cây đao lên ngang mày, nheo mắt quan sát lưỡi đao, sau đó lại cầm hai tay nâng lên cân nhắc trọng lượng đao, rồi cười ha hả:

- Đao này so với Oa đao cất trong cung xem ra còn tốt hơn mấy phần. Thuật rèn đao của Nhật Bản đã tiến bộ hơn trước rồi.

Dương Lăng kinh ngạc hỏi:

- Hoàng thượng nhận ra cây đao này sao?

Chính Đức cười đắc ý:

- Trong cung có sáu thanh bảo đao do Túc Lợi Nghĩa Mãn (Ashikaga Yoshimitsu) tiến cống, trẫm thường lấy ra chơi, có điều đó đều là đao của cả trăm năm trước rồi.

Năm Vĩnh Lạc, sứ giả các nước Lưu Cầu, Nhật Bản, và Xiêm La đến Đại Minh triều cống, Túc Lợi Nghĩa Mãn từng tiến cống sáu thanh bảo đao. Hai năm sau vua Vĩnh Lạc phái Trịnh Hoà thống lĩnh 10 vạn thuỷ quân đến Nhật Bản, tuyên chỉ với Túc Lợi Nghĩa Mãn: "Giao cho (Nhật Bản) tự mình tiễu trừ giặc khấu, dùng pháp luật của bản quốc mà trừng trị."

Ngược Về Thời MinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ