Cuối.

3K 226 35
                                    

Tròn một tháng sáu ngày trôi qua. Cái ôm của em đã rời xa cô lâu đến vậy rồi đấy.

Irene lặng người trong một quán cà phê lạ. Trước mặt cô là một ly sữa nóng, nghi ngút khói. Làn khói lượn lờ trong không khí, làm mọi thứ trở nên kỳ ảo vô cùng. Trùng hợp làm sao, chỗ ngồi này chả phải là nơi người xưa thường hay ghé qua sao.

Thu rời, đông tới. Irene chống cằm, nhìn ra ngoài qua tấm kính cửa sổ. Con phố thênh thang quá, người tới rồi người đi. Chả hiểu sao, hồn Irene lạc lõng lắm. Có lẽ cô nhớ đến hình bóng bé nhỏ kia. Người ấy đón rồi đưa cô đến mọi nơi. Cả cái Seoul này, có ngóc ngách nào không có dấu chân cô và em đi qua.

Nhưng dường như phố dài, phố rộng quá rồi. Phố quên đôi ta, phố quên cả những cuộc hẹn hò. Và rồi trong dòng đời tấp nập, cũng đến lúc cô nên quên đi. Quên những khi đôi ta đan tay vào nhau. Quên cả những cái ôm có thể sưởi ấm trái tim. Quên hết mọi thứ đã từng là tất cả. Buồn quá em à.

Rồi những dấu vết ngọt ngào của hai ta cũng sẽ phai mờ theo năm tháng. Có thể là một chiều nọ, mọi thứ sẽ biến mất. Đột ngột lắm, liệu cô có chịu được không đây. Nhấp một ngụm sữa, cớ sao chẳng thể xóa bỏ cái đắng trong lòng.

Ngẫm lại, cô nào có quyền để đau lòng. Cái ích kỷ của cô đã tàn phá trái tim của em. Cô đã nhẫn tâm dập tắt những vì tinh tú trong đôi mắt ấy. Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy. Sao cô có thể lạnh lùng như thế. Giờ ngồi đây nuối tiếc, có ích lợi gì. Em đi rồi. Em đi với những giọt sương đêm. Sáng tinh mơ, Irene mới phát hiện.

Thế gian rộng lớn này. Còn mình Irene mà thôi. Cô đơn, lẻ bóng.

"Sao lại ưu tư thế này?"

Irene ngẩng đầu nhìn tách latte trước mặt. Người kia ngồi đối diện cô,nở một nụ cười thân thiện.

"Chào tiền bối."

Irene nói rất nhỏ. Chắc nỗi buồn của cô lớn lắm. Cô chẳng để ý liệu rằng tiếng guitar trong quán có nuốt chửng tiếng cô hay không. Cũng chẳng cần người trước mặt lắng nghe được cô.

Taeyeon không để ý đến câu chào sáo rỗng của cô hậu bối này. Cô là một người tinh tế đủ để hiểu. Một ngày đông, uống một tách sữa nóng và ngồi một mình nơi quán lạ. Hẳn người đó có nhiều tâm sự lắm.

"Hôm nay em ấy sẽ về lần cuối. Tôi nghĩ tốt hơn nên nói cho cô biết."

Chân mày Irene nhếch lên. Hừm, cái vẻ mặt ngạc nhiên của cô trông thú vị thật. Có lẽ quyết định này của Taeyeon không sai đâu, em nhỉ?

"Tại sao chị lại nói điều này với tôi?"

Biết nói sao đây. Cái tình yêu mà Taeyeon dành cho em chưa bao giờ cạn cả. Nhưng em à, em khóc làm tôi buồn chết đi được. Nụ cười của em tươi như nắng ban mai, sao lại cất giữ cho riêng mình như vậy. Em có thể nằm bên tôi những đêm bình yên. Em có thể ôm tôi mỗi khi tôi cần. Nhưng tôi biết, tình cảm của em chưa bao giờ đặt nơi tôi.

"Vì yêu."

Ừ đấy, hai từ này là chính xác nhất. Nếu hôm nay tôi buông đôi tay em, tôi sẽ buồn lắm đấy. Nhưng nếu mai này, nụ cười lại hiện hữu trên đôi môi ấy. Còn gì đáng để đánh đổi hơn nữa đâu. Không phải lúc nào yêu nhiều cũng được đáp lại. Để dành tình yêu đó ở một góc trái tim rồi ngắm nhìn em hạnh phúc. Chẳng phải như vậy tôi cũng sẽ hạnh phúc sao. Yêu là sao? Là khi người vui, tôi vui. Người buồn, tôi buồn. Taeyeon đã nói với bản thân như vậy đó.

[WenRene] The Story Never EndsWhere stories live. Discover now