2

1.9K 120 8
                                    

Note: Trong ngoặc là khung cảnh của quá khứ, quá khứ hiện tại chồng chéo lên nhau.

__________

[ Chủ nhiệm lớp vừa lòng nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, lại nhìn các học sinh trong lớp: “Đây là Dịch Dương Thiên Tỉ, học sinh mới của lớp chúng ta, sau này chính là lớp trưởng, mọi người hoan nghênh.” ]

Trưởng phòng hành chính cúi đầu khom lưng mời người bên ngoài đi vào phòng, vỗ vỗ tay nhắc nhở mọi người: “Tất cả mọi người dừng một chút, đây là CEO mới của chúng ta, Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch tổng đích thân tới phòng hành chính của chúng ta, mọi người hoan nghênh a!”

【 Chủ nhiệm lớp đưa một cuốn sổ cho Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, đây là sổ điểm danh, em điểm danh các bạn một chút.” Thiếu niên anh tuấn nhận lấy, giọng nói dễ nghe bắt đầu đọc tên các bạn trong lớp……】

“Dịch tổng a, để tôi giới thiệu một chút, đây là Chu Tâm, Trình Trình, đây là Trịnh Vĩ……”

Anh ta thật sự thực ưu tú, đã không cần tự mình đọc tên, từ lớp trưởng đến tổng giám đốc, thật là, thành tựu khiến người ta hâm mộ.

【 “Vương Nguyên” 】

“Vương Nguyên!”

Trưởng phòng vẫn luôn đưa mắt ra hiệu cho Vương Nguyên, không thấy mọi người đều đứng lên sao, sao còn ngốc ngốc ngồi ở chỗ kia.

【 Chủ nhiệm lớp thấy không ai trả lời, lớn tiếng một chút: “Vương Nguyên, xin hỏi bạn nào là Vương Nguyên?” 】

“Vương Nguyên! Còn không đứng dậy chào hỏi Dịch tổng!”

【 “Xin, xin lỗi…… Em…… Em là Vương Nguyên……” Thiếu niên Vương Nguyên hoảng loạn đứng lên, lắp bắp nói xong, mặt đã đỏ cả lên. Thật là không có tiền đồ, sao lại có thể nhìn người này đến xuất thần như vậy, đọc đến tên mình cũng không nghe thấy】

“Xin lỗi……” Vương Nguyên dùng hết sức lực làm bộ bình tĩnh, lại không cẩn thận làm đổ cốc cafe mà Trình Trình mới vừa cho cậu.

Chất lỏng nóng bỏng rải đầy mu bàn tay, Vương Nguyên bị đau hừ nhẹ một tiếng, nhìn trưởng phòng đang nhăn chặt mày, cúi đầu xin lỗi Dịch Dương Thiên Tỉ: “Thực xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc……”

Ở trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên trước nay đều hậu đậu như vậy.

Ngay cả biểu tình đều giống nhau, như năm đó, hiện tại Dịch Dương Thiên Tỉ cách Vương Nguyên vài bước, cười như không cười nhìn cậu.

Chính là cái biểu tình này, làm Vương Nguyên ngây thơ từ đây vạn kiếp bất phục, cho tới tận bây giờ.

【 không có cười phá lên như các bạn xung quanh, có lẽ Dịch Dương Thiên Tỉ không cho phép mình làm phản ứng quá khoa trương. Chỉ là nhìn Vương Nguyên lâu hơn một chút, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc tên. 】

“Không sao, tay không sao chứ?”

Đây là lần đầu tiên sau mười năm Vương Nguyên nghe được giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ, đã không còn trong trẻo như xưa, thực sự rất trầm ổn, nhưng lại đồng dạng, làm Vương Nguyên mê luyến.

[TRANS][Longfic][Thiên Nguyên/Khải Nguyên] Yêu Quá NhiềuWhere stories live. Discover now