CHƯƠNG 15

9.1K 478 17
                                    

CHƯƠNG 15

Đây là điều không thể nghi ngờ, không cần giải thích cũng làm người tự hiểu ra.

Tạ Chinh cảm giác huyết dịch mang theo sấm sét và tia lửa, ở trong người mình sôi trào.

Cậu đứng dậy gấp gáp bước đi vài bước, quay người cầm lấy thuốc và bật lửa trên bàn, cố gắng trấn định nói: “Tần tiên sinh, ngài không ngại…”

Tần tiên sinh cười lắc đầu: “Đi đi, tôi chờ cậu, việc này nên từ từ tiêu hóa một chút.”

Tạ Chinh bước nhanh ra khỏi phòng, “Ầm” một tiếng đóng cửa phòng nghỉ ngơi bên cạnh, nhen lửa đốt thuốc, hút một ngụm, ngón tay run rẩy, một làn khói nhẹ nhàng bay ra.

Trình Cố cật lực che giấu vết thương, quả là thực sự do sinh mổ, căn cứ chính xác rõ ràng!

Tay trái Tạ Chinh nắm thành quyền, chốc chốc đấm lên trán. Cậu không rãnh suy nghĩ người mình yêu vì sao lại khác hẳn với người thường, càng không có tinh lực suy nghĩ Trình Mộc Qua là con của ai, thậm chí lười suy nghĩ chuyện Trình Cố “Kết thân kết hôn” có phải là nói dối hay không. Lúc này, bên tai của cậu không ngừng quanh quẩn lời của Tần tiên sinh nói vừa rồi ——

“Nam giới sinh mổ nguy hiểm hơn nữ giới sinh mổ rất nhiều và đau đớn cũng tăng gấp đôi.”

Tạ Chinh phát ra một tiếng rống, đem tàn thuốc lá chưa tắt nắm vào lòng bàn tay.

Vừa nghĩ tới sau lưng vết thương kia là đau đớn và nguy hiểm, cậu đau lòng đến hô hấp lạnh lẽo.

Lúc còn ở tổ hành động đặc thù khi Trình Cố bị thương, cậu liền hận không thể một tấc không rời chăm sóc anh, thậm chí vì muốn cướp đi nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao nhất mà hăng hái khổ luyện, liều mạng đạt được trình độ như Trình Cố.

Người cậu dụng hết toàn lực bảo vệ cư nhiên ở lúc cậu không biết, ở nơi cậu không nhìn thấy, một mình mang thai, sinh mệnh chịu nhiều thống khổ, vì che giấu vết tích sinh sản còn phải xăm một hình xăm súng trường lên vết thương.

Tạ Chinh che trán, khó chịu khiến trước mắt biến thành màu đen.

Chẳng trách ngày đó Trình Cố nói đau, cậu chỉ lấy ngón tay chạm vào nơi đó, Trình Cố khẩn trương đến run rẩy.

Người như Trình Cố cũng sẽ sợ đau.

Viền mắt Tạ Chinh nóng rực, nhớ lúc trước ở tổ hành động đặc thù Trình Cố bị thương ít khi than đau, một mặt trắng bệch, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống như mưa vậy mà vẫn cười đùa giỡn: “Không có chuyện gì, trời cao đối với tôi cực kỳ tốt, phản ứng của tôi nhanh hơn người thường rất nhiều, nên trả lại cho tôi cảm giác đau chậm hơn so với người khác, thật không có đau, khà khà khà.”

Toàn bộ tổ hành động đặc thù đều biết, Trình Cố đang nói láo. Anh mẫn cảm hơn người, sợ ngứa hơn người, cảm giác đau càng rõ ràng hơn. Nhưng thân là đội phó, anh không muốn để cho đội viên lo lắng mới dùng chuyện cười để che giấu đau đớn.

Lúc sinh sản chắc là rất đau, mới có thể làm cho Trình Cố đối với cảm giác đau đớn dù rất nhỏ cũng sợ hãi?

Tạ Chinh nhìn tay mình, lúc đó anh vuốt ve thân thể Trình Cố, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều có thể nhận biết được Trình Cố sợ sệt.

BẠN ĐỜI VÀ SÚNG (Hoàn)Where stories live. Discover now