#4 - Dấu Hiệu

2K 151 0
                                    










Nắng nắng từ cửa sổ chiếu thẳng vào mắt SeulGi đánh thức cô dậy. Cô có một giấc mơ rất đẹp, cô mơ thấy Irene ôm cô vào lòng khi cô khóc, dỗ dành cô, sưởi ấm cho cô,.. SeulGi chớp mắt vài cái đầy tiếc nuối muốn ngồi dậy nhưng tay cô lại bị thứ gì đó đè lên, không lẽ Wendt ngủ say lại nằm đè lên cô nữa sao? SeulGi lấy làm lạ ngáy ngủ xoay sang thấy Irene thì không khỏi hoảng hốt


"Đó không phải là mơ sao..."


Cô lập tức nằm yên, đến thở cũng không dám thở mạnh vì sợ đánh thức Irene dậy. Irene nằm cuộn tròn trong lòng cô ngủ rất say. Một cảnh tượng tuyệt đẹp đang ở ngay trước mắt SeulGi. Irene giống như một thiên thần với vẻ đẹp trong sáng, đáng yêu. SeulGi từ khi nào đã mất tự chủ dần dần tiến sát đến khuôn mặt ấy.. Cô thật sự rất nhớ Irene nhớ Irene đáng yêu tinh nghịch ngày trước chứ không phải Irene lạnh lùng chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt bây giờ. Nếu như đây là giấc mơ cô sẽ không bao giờ muốn tỉnh giấc nữa..


Irene khẽ chớp mắt khiến cô hoảng hồn vờ nhắm mắt ngủ, khoảng cách của cả hai lúc này gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở đều của Irene phả nhẹ vào mặt mình. Nếu Irene biết cô tính hôn em ấy thì có khi sẽ không thèm nhìn mặt cô thật quá. Không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim đập loạn của cô, dẫu vậy SeulGi vẫn không dám mở mắt ra. Nhất định là Irene đã thức giấc rồi nhưng tại sao chị ấy vẫn chưa rời khỏi vòng tay của cô?...


Bỗng nhiên Irene đưa tay ôm eo của SeulGi kéo nhẹ về phía mình. Cô vẫn tưởng SeulGi đang ngủ say chưa thức giấc, Irene ngập ngừng một chút rồi thì cũng đặt lên đôi môi kia một nụ hôn nhẹ. cô nhớ đôi môi của kẻ đáng ghét này quá...


SeulGi bị bất ngờ nhưng lại không dám động tĩnh gì, không phản kháng cũng không đáp trả, đây chẳng phải là điều cô hằng mong muốn sao Kang SeulGi?


Irene từ từ buông cậu ra với một chút tiếc nuối, thời hạn cô dành cho sự yếu lòng của mình đã hết rồi. Cô biết SeulGi luôn nhìn cô với đôi mắt buồn và hối lỗi nhưng có những chuyện cô thật không sao xoá bỏ nó ra khỏi đầu mình được.. Cô không muốn chịu đựng nỗi đau đó thêm một lần nào nữa..


Nỗi đau của sự phản bội.


Cô ngồi dậy kéo lại chăn đắp cho cậu xong liền rời khỏi phòng, trong lòng cứ đinh ninh rằng SeulGi vẫn ngủ say và không hề biết gì về nụ hôn vừa rồi cả.


Tất nhiên sự thật không phải vậy, đến lúc Irene rời khỏi phòng rồi SeulGi mới cảm thấy tiếc nuối.. Tại sao cô lại không níu giữ Irene? Dám yêu người ta nhưng lại không đủ bản lĩnh giữ người ta lại.. Cũng hệt như lúc trước..


SeulGI à.. Cô là thể loại người gì vậy chứ..


.......


"Tớ về rồi nè.." - Wendy mệt mỏi mở cửa bước vào


"Joy đâu rồi Wan? Nó thế nào rồi?"


"Đỡ nhiều rồi, trưa nay em ấy sẽ xuất viện, Yeri đang ở trong đó" - Wendy vừa ngáp vừa đáp lời cô


SEULRENE - Three Percent (3%)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ