Chương 10 : Đi đường

6.6K 298 20
                                    

Tiêu Lạc Ngọc vừa lòng nhìn xe ngựa trước mặt, chế tạo rắn chắc, chiều rộng của xe gấp đôi xe thông thường, vô cùng lớn, một nam tử trưởng thành nằm ngủ tuyệt đối không cần phải co hai chân.

Trong xe, vị trí bên hông có thiết kế một cái bàn nhỏ hình vuông, phía dưới bàn rỗng ruột vừa lúc có thể đặt một ít đồ ăn. Bên trong mỗi một góc nhỏ đều được bao tơ lụa, vừa giúp thông khí trong mùa hè nóng bức lại vừa tránh bị va đập.

"Xe ngựa này trước do Quan đạo nhân thiết kế, hắn đem bản vẽ cho ta. Sẽ không xóc nảy giống xe ngựa thông thường." Quan đạo nhân là cao thủ giang hồ nổi danh về thiết kế cơ quan, Tiêu Lạc Ngọc cùng hắn có một vài lần gặp gỡ.

Hoa Diệc Khê gật gật đầu, Tiêu Lạc Ngọc sai người cầm sách mà Hoa Diệc Khê thích đọc cùng một ít đồ ăn đặt dưới bàn. Tiêu Mạc chỉ huy hạ nhân không ngừng dọn đồ, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên nhớ đến điểm tâm đã bảo người làm để y ăn trên đường, nhưng còn chưa lấy lại đây.

"Diệc Khê, ngươi ngồi chờ một lát." Lập tức sẽ phải lên đường, Tiêu Lạc Ngọc nghĩ mình tranh thủ đi một chuyến. Đỡ Hoa Diệc Khê ngồi ở một bên, còn hắn chợt lóe thân bay tới phòng bếp.

Phòng bếp Tiêu gia bảo nằm ở phía sau, Tiêu Lạc Ngọc đi vào sân trong nhà bếp, một đống người đang vội vội vàng vàng làm đồ ăn.

"Bảo chủ." Quản sự phòng bếp tên gọi Triệu Nhị, đã làm việc tại Tiêu gia bảo rất nhiều năm. Nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc vội hành lễ.

Tiêu Lạc Ngọc phất tay, "Điểm tâm ta muốn đâu?" Triệu Nhị có thể làm được quản sự tất nhiên giỏi việc sát ngôn quan sắc, mấy ngày nay thái độ Tiêu Lạc Ngọc đối với Hoa Diệc Khê hắn đều thấy rõ, tự nhiên sẽ không dám chậm trễ.

"Bảo chủ, mới vừa làm xong, đang định đem cho ngài." Triệu Nhị cười nói, trong tay cầm một cái thực hạp ba tầng, Tiêu Lạc Ngọc mở nắp hộp ra, tầng thứ nhất có hai đĩa, bên trong là điểm tâm nhiều màu.

Hắn vừa lòng gật đầu, vươn tay tiếp nhận điểm tâm. "Gọi người lấy một chút thực phẩm chín lại đây."

"Vâng." Triệu nhị vội vàng chạy đi, Tiêu Lạc Ngọc cầm thực hạp đứng ở bên ngoài phòng bếp chờ. Đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

"Ngươi nói Bảo chủ sao lại thay đổi bất thường, trước không phải rất thích Phượng tiên tử sao?"

"Chính là vậy đấy, đột nhiên bắt đầu xa lánh Phượng tiên tử, đi đối tốt với một người nam nhân. Phượng tiên tử người ta thực tốt a, sẽ cho chúng ta phần thưởng, đối nhân xử thế cũng ôn hòa, còn xinh đẹp. Cái tên nam nhân kia đều chưa thấy qua y cười một lần." Một thanh âm khác đáp. "Ngươi không nhìn bộ dáng thương tâm mấy ngày nay của Phượng tiên tử, thật đáng thương."

"Thật không hiểu Bảo chủ nghĩ như thế nào nữa, nghe nói nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sinh hoạt phu thê, chính là..." Thanh âm thấp xuống, sau đó biến thành cười ha ha. Rồi sau đó một giọng khác nói tiếp "Nghe nói so với nữ nhân còn thoải mái hơn, nam nhân kia nói không chừng dùng phương pháp gì..."

Người nói chuyện nữ có nam có, nói vài câu liền cười thành một đoàn. Thời điểm Triệu Nhị ra tới cửa, liền nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc sắc mặt xanh xám đứng bên ngoài, trong phòng bếp còn có vài tiếng hạ nhân nói giỡn.

Lòng hắn biết không xong rồi, lớn tiếng nói "Bảo chủ, ta lấy thực phẩm chín người muốn đến rồi đây." Một tiếng này dọa chết những kẻ đang tán chuyện trong bếp, chạy ra nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc ngoài cửa, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết như thế nào cho phải.

Tiêu gia bảo đối xử với hạ nhân luôn luôn khoan dung, bọn họ đều là rảnh rỗi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn, thuận tiện cùng người nói chuyện phiếm. Nào biết lại bị Tiêu Lạc Ngọc bắt gặp như vậy.

"Các ngươi là người trong viện nào?" Toàn bộ hạ nhân Tiêu gia bảo có trên vài trăm người, Tiêu Lạc Ngọc sẽ không nhớ rõ hoàn toàn. Không ai đáp lại, Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, nói với Triệu Nhị: "Gọi Tiêu Mạc tới đây."

"Vâng."

Chỉ chốc lát, Tiêu Mạc đã chạy lại đây, ở trên đường Triệu Nhị đã nói cho ông biết sự tình. "Bảo chủ."

"Cho bọn họ mỗi người mười lượng bạc, đuổi khỏi Tiêu gia bảo. Ta không ở đây mấy ngày, ngươi toàn quyền phụ trách hết thảy sự vụ trong bảo, phàm là nói lung tung, đều đuổi hết đi. Nhận người mới cũng do ngươi phụ trách." Tiêu Lạc Ngọc phân phó.

"Vâng." Tiêu Mạc nhìn thoáng qua vài người đứng bên.

"Bảo chủ, Bảo chủ cho chúng ta một cơ hội, xin đừng đuổi chúng ta đi." Mấy người vừa nghe, lập tức khóc lên, đặc biệt là mấy tỳ nữ. Một bộ dáng khóc như hoa lê đẫm mưa.

Tiêu Lạc Ngọc lạnh lùng liếc nhìn mấy người một cái, mang theo hai cái thực hạp rời đi, Tiêu Mạc trước kia đã cảm thấy hạ nhân củaTiêu gia bảo quá nhiều, phần lớn đều là nhận tiền mà lại lười làm việc, lần này rốt cục có thể thanh lý một chút. Cười tủm tỉm xuất ra khế ước tùy thân cùng bàn tính và sổ sách, tách tách gõ bàn tính tính rõ ràng.

Hoa Diệc Khê còn tại chỗ chờ hắn, tư thế đều không có một chút thay đổi, Canh Tinh ghé vào bên cạnh, tất cả mọi người không dám lại gần.

Để thực hạp vào trong xe ngựa, Tiêu Lạc Ngọc cẩn thận suy xét mọi thứ cần thiết đều tại nơi này, "Diệc Khê, lên xe nào. Chúng ta đi Giang Nam chơi."

Đi theo xe ngựa tổng cộng có bốn chiếc, một chiếc là của Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, cái này là xe ngựa đặc biệt, một chiếc là cho Lỗ Bình cùng Tiêu Vân chuẩn bị, còn có một chiếc chở một ít tạp vật, đều là Tiêu Lạc Ngọc mang theo ít đồ lặt vặt sợ trên đường Hoa Diệc Khê cần dùng đến. Tỷ như y phục cùng hòm thuốc. Chiếc xe cuối cùng, là xe ngựa của Phượng Nhan và Thi Kỳ Nhi.

Đi theo còn có hai mươi hộ vệ của Tiêu gia bảo, Tiêu Lạc Ngọc trước vẫn luôn là một mình hành tẩu trên giang hồ, lần này mang theo Hoa Diệc Khê, sợ có cái gì sơ xuất. Vì vậy liền mang hai mươi hộ vệ.

Một chuyến đi chậm rãi xuất phát từ Tiêu gia bảo, xe của Phượng Nhan đi theo sau cùng, trừ bỏ Phượng Nhan và Thi Kỳ Nhi, còn có một nha hoàn của Phượng Nhan. Tiêu Lạc Ngọc cũng không chú ý đến nha hoàn này vừa rồi cũng ở tại phòng bếp, là một trong số những người bị hắn đuổi đi.

Trong xe ngựa đầu tiên, Canh Tinh cuộn thành một cục ngủ say. Hoa Diệc Khê đang đọc sách, Tiêu Lạc Ngọc ôm y vào trong ngực, tay không thành thật sờ tới sờ lui trên người y.

Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, buông sách xuống. "Làm sao vậy?"

Tiêu Lạc Ngọc tựa đầu chôn ở trong cổ y, thanh âm rầu rĩ nói, "Không có việc gì." Sau đêm đó hắn liền muốn ấp ấp ôm ôm cộng thêm hôn hôn sờ sờ Hoa Diệc Khê, chính bản thân hắn cũng cảm thấy thực dọa người. Nhưng mà, lại nhịn không được.

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànWhere stories live. Discover now