Chương 41+42+43+44+45

1K 21 0
                                    

Chương 41: Cùng nhau giai lão


Xe ngựa chạy nhanh một đường trong đêm, đến khi trời tờ mờ sáng thì xe ngựa đã đứng trước một tòa trang viên, Phong Khiếu Nhiên không xuống xe mà trực tiếp mệnh Triệu Vũ đánh xe ngựa vào trong viện, mọi người vốn sớm chờ ở bên ngoài đợi sau khi xe ngựa đi vào liền im lặng đóng lại môn.

" Thuộc hạ tham kiến lâu chủ. Thỉnh lâu chủ cùng thiếu gia nghỉ tạm một l

át, thuộc hạ sẽ sai người chuẩn bị nước ấm và tảo thiện (bữa sáng) ." Nhìn thấy người ôm một người xuống xe ngựa, quản gia Trương Nguyên của trang viên nhanh chóng hành lễ tiếp đó ở phía trước dẫn đường.

" Thiếu gia đang ngủ, dặn bọn họ nói nhỏ tiếng. Mang nước ấm và thức ăn lên trước, khi nào cần ta sẽ gọi ngươi." Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên hướng Trương Nguyên phân phó, tiếp theo ánh mắt quét về phía người đang đứng một bên," Phái người thủ kỹ trang viên lẫn hậu diện thẳng đến khi chặn được cái đuôi bên ngoài, tìm cơ hội đuổi hắn đi."

" Dạ, lâu chủ, người nọ vừa tiến đến Hoài Khiếu trang thì thuộc hạ liền phái người theo dõi." Chuyên trách ám vệ Phan Trạch được Phong Khiếu Nhiên điều đến từ Thích Nhiên lâu trước đó nhỏ giọng đáp.

Phong Khiếu Nhiên không nói gì nữa, sau khi cùng Trương Nguyên đi vào phòng của hắn và Cô Nhiên liền sai người lui ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên đặt Cô Nhiên lên trên giường, bản thân cũng bỏ đi ngoại y lẫn hài trực tiếp thượng giường.

" Tiêu? Đây là nơi có sơn có thủy ?" Sau khi Cô Nhiên tỉnh lại rửa mặt xong, cùng cha đi trên đường ở trang viên, trên mặt mang nghi hoặc, này rõ ràng là trang tử (biệt viện) a.

" Đây là một trong những biệt viện của cha, Nhiên nhi yên tâm, cha như thế nào lừa ngươi." Nắm lấy tay Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhàn nhã đi, khóe miệng khẽ nhếch biểu hiện ra tâm tình của hắn đang cực tốt. (cha con nắm tay nhau đi học =]]]]])

" Ân, ta tin tưởng Tiêu." Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cha, khó hiểu vừa rồi đảo qua đã bị tín nhiệm cuốn trôi đi mất, nụ cười hòa nhã làm tâm tình của Phong Khiếu Nhiên càng thêm thư sướng.

" Mấy ngày nay chạy đi có chút mệt, nghỉ tạm hai ngày, cha liền mang ngươi nhìn nơi có sơn có thủy." Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Cô Nhiên, thanh âm thấp trầm mà ôn nhu.

" Được." Nắm chặt tay cha, Cô Nhiên hướng bên người cha nhích lại gần. Hắn thích tựa vào người cha, thích mùi hương trên người cha, thích tay cha nắm lấy mình, thích....thích tràn ngập lòng...Cô Nhiên ngọt ngào một mình nhấm nháp hết thảy của cha, cúi đầu nhìn kỹ hai tay của hắn cùng cha giao triền, trong lúc cha không chú ý liền lặng lẽ đem tay nắm lên thành quyền, làm cho tay cha hoàn toàn bao trụ mình.

Hành động của Cô Nhiên toàn rơi vào trong mắt Phong Khiếu Nhiên, dừng lại cước bộ, Phong Khiếu Nhiên nhẹ nhàng lôi kéo, đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, một tay khác nâng cằm Cô Nhiên lên, ngay khoảnh khắc Cô Nhiên ngẩng đầu liền hôn xuống.

Trương Nguyên đang chuẩn bị nhìn xem lâu chủ có đến hay không, vừa nhìn thấy hai người phía trước đang ôm hôn, cả người lập tức kinh hoàng sửng sờ tại chỗ, trong nháy mắt , Trương Nguyên bối rối phản ứng tới vội vàng vọt đến một bên cúi đầu. (tội lỗi =]]]])

Nghe thấy có người tới Phong Khiếu Nhiên cũng không có buông Cô Nhiên ra, mà là đem Cô Nhiên ôm chặt, càng hôn càng sâu, thẳng đến khi Cô Nhiên cả người đã như nhũn ra ngồi phịch ở trong lồng ngực hắn, Phong Khiếu Nhiên mới ngừng lại." Nhiên nhi..." Nhìn cánh môi vì mình mà trở nên dị thường hồng diễm , Phong Khiếu Nhiên mãn hàm tình dục lên tiếng.

" Tiêu..." Cô Nhiên điếm mủi chân ôm lấy cha, gắt gao tựa vào trong lồng ngực cha. Cha... đến tột cùng yêu là như thế nào, nếu tim của cha lúc này đập kịch liệt như thế chính là cha yêu ta, vậy tim của ta hiện tại so với cha nhảy còn kịch liệt hơn, có phải chứng tỏ ta kỳ thật cũng yêu cha hay không... cha... thật muốn cứ như thế này nằm trong lồng ngực ngươi cả đời...

Nhìn hai người phía trước gắt gao tương ủng (ôm) , lại nghe được xưng hô của thiếu gia đối với lâu chủ, Trương Nguyên hít sâu vài hơi mệnh cho chính mình bình tĩnh lại. Tiếp đó cúi đầu, chậm rãi từ phía sau giả sơn đi ra." Lâu chủ, thiếu gia, hiện tại có dùng cơm hay không?"

" A!" Nghe được phụ cận có người, Cô Nhiên vội vàng từ trong lồng ngực cha tránh thoát ra, vừa thối lui đã bị cha ấn trở về.

" Đem cơm đưa đến phòng, ta và thiếu gia sẽ ăn trong phòng." Phong Khiếu Nhiên không nhìn tới Trương Nguyên mà là xoay người ôm Cô Nhiên hướng về con đường cũ quay lại.

" Dạ, lâu chủ." Trương Nguyên đợi đến khi cảm giác người ở phía trước đã đi xa mới nâng đầu lên. Nhu nhu cái cổ của mình, Trương Nguyên thờ dài nói:" Mạc quản gia a, ngài cũng thật sự là, đưa thư đến sao lại không dặn dò ta a, hại ta kém chút bị lâu chủ khảm bỏ (chặt/bổ =]]) ." Hắn tất nhiên không quên lúc vừa rồi lâu chủ hôn thiếu gia, lâu chủ đã hướng hắn liếc mắt một cái, ánh mắt của lâu chủ khi đó suýt nữa thì đóng băng chết hắn.

Phong Khiếu Nhiên trở lại phòng ôm Cô Nhiên ngồi ở trên nhuyễn y, đợi Cô Nhiên ngồi xong, Phong Khiếu Nhiên đem đầu Cô Nhiên chuyển tới hỏi:" Nhiên nhi vừa rồi vì sao lại trốn?" Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn Cô Nhiên, không buông tha một tia biểu tình nào trên mặt Cô Nhiên.

" Bên cạnh có người." Mặt Cô Nhiên vẫn như trước đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn không có gì né tránh.

" Thì sao?" Phong Khiếu Nhiên tiếp tục hỏi.

" Tiêu...ngô...loại chuyện thân mật này...cho người ta xem rất ngại." mặt Cô Nhiên càng lúc càng đỏ, hắn không thể giống như cha không thèm để ý ánh mắt người khác. Hắn vẫn thấy loại chuyện này làm ở lúc không người thì tốt hơn.

" Chỉ là bởi vì cái này?" Phong Khiếu Nhiên có chút không xác định hỏi.

"...." Cô Nhiên ngay từ đầu không rõ ý cha lắm, một lát sau, Cô Nhiên ôm lấy cha ôn nhu cười lên," Cha...ta nói, ta muốn yêu ngươi. Ta... ta sẽ không bởi vì người khác mà lùi bước nữa, ta chỉ là... chỉ là thấy ngại mà thôi. Tiêu... thật có lỗi, để ngươi lo lắng." Cô Nhiên nói xong chủ động hôn lên môi cha, hắn muốn nói cho cha biết, mặc kệ người khác về sau nói cái gì, hắn đều sẽ không rời đi cha, rời đi người cha mà hắn yêu.

Phong Khiếu Nhiên chế trụ gáy Cô Nhiên, đôi môi hai người tương liên càng sâu. Đôi môi không thoả mãn tiếp tục lướt xuống cổ Cô Nhiên, ngay khi Phong Khiếu Nhiên bắt đầu động thủ cởi bỏ quần áo Cô Nhiên thì, tiếng đập cửa vang lên.

Dừng lại động tác, đem người đang thở gấp gáp đặt trong ngực mình, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên bốc hỏa nhìn về phía cửa:" Tiến đến." Cô Nhiên cũng khẩn cấp đem chính mình chôn trong vạt áo cha, bộ dáng hắn hiện tại nhất định không thể gặp người.

CÔ NHIÊN TÙY PHONGWhere stories live. Discover now