Chương 8: Anh vẫn là ngoại lệ

4.6K 405 11
                                    

Hôm sau anh đi vào buổi chiều,dành chút ít thời gian trước khi rời nhà để hâm nóng lại canh đã nấu .Tối đó thật sự tên kia không thèm ra chỉ anh nốt phần còn lại nên đành tự mình làm lấy,nêm đi nêm lại cũng có thể coi là tạm được đi.

-"Tỷ tỷ đệ đi làm đây!"

-"Được rồi cẩn thận đó"_Tuyên Lộ đưa áo khoác cho anh không quên dặn dò.

-"Đệ biết rồi "

Tạm biệt tỷ tỷ,anh lập tức chạy đến bệnh viện.Trong lúc đứng chờ thang máy có một số nữ y tá đã bắt chuyện với anh.

-"Bác sĩ Tiêu mang theo đồ ăn sao?"

-"À vâng"_Anh lịch sự mỉm cười đáp lại nhưng anh không biết nụ cười của mình quá ngọt ngào khiến những người xung quanh mê mẫn.

-"Chắc cơm ở đây không hợp khẩu vị rồi,hay để tôi nấu cho anh"

Nghe vị y tá kia ngỏ lời muốn nấu cho mình Tiêu Chiến hoảng hốt lắc đầu từ chối.

-"Không cần thế đâu tôi có thể tự làm được mà"

-"Ôi ~ bác sĩ Tiêu anh vừa đẹp trai lại vừa chu đáo a~"

Anh lúc này chỉ biết cười trừ,không phải anh không nhận ra bản thân từ lúc bước vào đây làm đã rất nổi tiếng,đi đâu cũng bị những ánh nhìn chằm chằm như thiêu đốt khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.Khó khăn lắm mới thoát khỏi những lời mời dùng bữa của các vị dưới kia,anh thở phào nhẹ nhõm bước đến mở cửa phòng,cất tiếng gọi .

-"Nhất Bác"

Vương Nhất Bác nghe tiếng anh gọi thì ngẩng đầu lên nhìn .

-"Tiêu Chiến,anh tới rồi"

Tiêu Chiến phì cười xoa đầu cậu.

-"Sao thế? mau đến đây ,anh có nấu một chút cho em,ăn thử xem có vừa miệng không?"

Vương Nhất Bác nhìn canh hầm củ sen trên bàn,rồi nhìn anh.

-"Anh làm?"

-"Phải,tuy cũng có người trợ giúp một chút nhưng vẫn là anh tự tay nấu"

Cậu cười cười tiến đến,nếm thử một muỗng,cảm giác vị ngọt vừa thanh vừa nhẹ chảy dọc trong cuốn họng,mùi vị này thật sự.....rất quen.Cậu không nhớ rõ nữa,chỉ cảm giác rất quen thôi,dường như  đã từng nếm qua có lẽ đã rất lâu rồi,chỉ cảm giác được nhưng đầu óc lại trống rỗng mơ hồ không nhớ ra được gì.

[-"Con ngoan ,canh củ sen này rất tốt ăn nhiều vào,ăn nhiều mới chóng lớn được"

 -"Mẹ,đợi khi con lớn rồi con sẽ bảo vệ người,không để người chịu đánh đập nữa đâu,người nhất định phải chờ con"

-"Được,ta chờ con"]

Có những quá khứ tối tăm đến mức khiến con người ta không muốn nhớ lại cũng không thể nhớ lại bởi vì người trước kia không thể quay về,con người của trước kia cũng không thể quay về.
Vương Nhất Bác tuy không nhớ nhưng cậu biết cảm giác này khiến cho cậu rất thoải mái,Tiêu Chiến có thể là người thứ 2 cho cậu cảm giác thoải mái đó........Được Tiêu Chiến anh chính là của em!

[Vương Nhất Bác-Tiêu Chiến]- Kẻ điênWhere stories live. Discover now