Hồi 8: Chỉ muốn giữ mãi giây phút bình yên này.

2.2K 238 15
                                    

Lẳng lặng đắp lại chăn cho Mizuko đang ngủ say sưa Makomo mới rời khỏi gian nhà nhỏ. Ngay khi cô bước vào gian chính đã thấy ngay sư phụ mình cùng các sư huynh đang ngồi đó, họ có vẻ đang chờ cô.

- Mizuko sao rồi?

Tiếng Urokodaki nhè nhẹ cất lên hỏi thăm, Makomo nghe vậy liền nói:

- Cậu ấy ngủ rồi. Do mệt mỏi quá nên ngủ rất say...

Đúng vậy là do quá mệt mỏi vì thiếu ngủ nên Mizuko mới oải oặt như vậy. Bản thân Makomo cũng không ngờ rằng Mizuko bấy lâu nay đã luôn cười trong sự lo âu như thế, lo lắng cho chính gia đình không máu mủ của cô. Makomo biết rằng Mizuko rất hay thức dậy lúc nửa đêm rồi đến tận gần sáng mới quay lại ngủ tiếp, tuy đã cố hỏi thử Mizuko rằng sao lại phải tiều tuỵ như thế nhưng lần nào thứ Makomo nhận được cũng chỉ là một nụ cười mỉm thật xinh.

Mizuko không phải là người!

Đến bây giờ ai cũng đã biết điều đó, chứng kiến lời nói lo lắng cho sự an toàn của gia đình không phải máu mủ gì của một Mizuko đang hoá quỷ khiến ai cũng phải ngẫm nghĩ lại. Họ ngẫm nghĩ rồi lại thấy khâm phục sự kiên cường nhân hậu của cô bé mới đến mùa xuân thứ 9 này. Chính cuộc sống của Mizuko đã bắt Mizuko phải trưởng thành như thế!

- Makomo... con biết Mizuko là một bán quỷ từ lâu rồi phải không?

Tiếng của Urokodaki lại vang lên nhưng thứ ông nói lại đang rất kì lạ. "Bán quỷ"? Cả Sabito lẫn Tomioka đều chưa nghe thấy cụm từ này bao giờ, họ đều trố mắt ngạc nhiên nhìn cô em gái nhỏ của mình đằng kia. Họ đang mong chờ một lời giải thích nào đó thoả lòng họ.

- Con đã biết Mizuko không phải là người từ lâu nhưng... nếu biết cậu ấy là bán quỷ thì mới chỉ là tối nay.

Makomo ngập ngừng nói, tay cô bé cứ bấu víu vạt váy kimono ra vẻ rất bối rối. Urokodaki nghe vậy chỉ "vậy à" một câu rồi quay đầu về chỗ cũ, giọng ông trầm hẳn xuống.

- Sabito, Tomioka và Makomo.... về Mizuko, ta sẽ kể cho các con nghe mọi thứ ta biết về cô bé.

Tiếng gió đêm thổi nhẹ nhẹ ngoài căn nhà, rít vào từng khe hở của những cánh cửa gỗ khiến ai cũng phải rùng mình. Ngọn nến đung đưa nhẹ nhàng dập dình đầy huyền ảo, giọng Urokodaki vẫn cứ vang lên đều đều mà kể. Ông cứ kể xong một câu là ba khuôn mặt đối diện ông kia sẽ hơi đen lại một chút nữa. Cả ba đứa trẻ đều thấy rằng câu chuyện này quá mức đáng sợ đi!

Chẳng ai ngờ tới cuộc sống hạnh phúc của cô bé chưa tuổi đôi mươi đã biến sạch chỉ sau một đêm bão tuyết. Thế mà cô bé đó vẫn kiên cường đứng lên mỉm cười trước số phận, luôn một mình chịu đựng mọi lo lắng dày vò của bản thân.

Nghe xong, Tomioka hoàn toàn bàng hoàng, anh không ngờ một Mizuko luôn vui vẻ hiền lành trước mắt anh bên trong lại quá đau buồn và cô đơn đến thế. Vội vàng đứng dậy, Tomioka chạy vù vào gian nhà nhỏ nơi Mizuko đang ngủ say, ngồi bên cạnh mạn giường, Tomioka lấy tay vén nhẹ những lọn tóc rơi của Mizuko ra một bên. Khuôn mặt của cô bé đang ngủ đẹp tựa thiên thần vậy, Tomioka nhíu mày lại, cảm giác ăn năn ập tới người anh. Đứng từ phía cửa ngoài nhìn vào, cả Sabito lẫn Makomo không khỏi buồn bã khi nhìn Tomioka đang tự dằn vặt mình như vậy, cũng đúng thôi, chính anh đã lấy kiếm chĩa vào chính người em gái đang cố gắng bảo vệ mình. Đến cả người trong gia đình anh còn không thể tin tưởng.

(ĐỒNG NHÂN KNY) Là nhân hay là quỷ? Tự ta quyết! (DROP) Where stories live. Discover now