Chương 4: Sủng vật Thang Viên

3.7K 289 19
                                    

Thật đáng yêu, thật đáng yêu! Thật đáng yêu! Lông mềm như nhung, thân hình co thành một cục bông gòn nằm ở trên nệm êm, bốn tiểu móng vuốt non nớt như đang cầm ăn cái gì mà cuộn ở trước cái bụng nhỏ, lâu lâu còn bất chợt lấy chân trước ở trên ria mép chà một cái, cái miệng khẽ nhếch còn phun ra cái đầu lưỡi nhỏ xíu—— bộ dáng ngủ của tiểu miêu manh đến nỗi làm cho Lâm Thông Bảo cơ hồ tìm không ra phương hướng. Chỉ cảm thấy bốn phía đều tản ra những trái tim phấn hồng bay bay~

Hồi tưởng lại buổi sáng nhìn thấy vật nhỏ kia, Lâm Thông Bảo không khỏi cười toét miệng. Nếu không phải hắn thông minh lấy sữa cây dừa uy dụ dỗ nó, vật nhỏ kia nhất định sẽ không chịu cùng mình tiến vào không gian.

Bất quá, rừng rậm nguy hiểm như vậy, vật nhỏ kia như thế nào lại tới đây? Là lạc đường? Hay là bị vứt bỏ? Lâm Thông Bảo ngồi ở trên giường nhìn tiểu khả ái mơ mơ màng màng nghĩ, chỉ chốc lát sau liền dựa vào bên gối ngủ.

—————

“Ngao ô ~ ô” Lâm Thông Bảo mơ màng ở trong tiếng kêu tỉnh lại, nhất thời mở mắt ra liền nhìn thấy tiểu miêu đang ngồi ở trước mặt hắn, cái miệng đang mở rộng ô ô kêu.

…. …. …. ….. …. …. …. Ta là Tiểu Lạc phân cách tuyến … …. …. ….. ….. ….. …..

Tiểu Lạc là một con tiểu hổ tử trong trong bộ lạc Hổ thú, tháng sau năm tuổi có thể cử hành lễ rửa tội. Nó có một lỗ mã* cường đại, lỗ mã là chỗ dựa của nó, là người mà nó tối kính ngưỡng, nó vẫn hi vọng có thể mau chóng lớn lên, cùng lỗ mã giống nhau, trở thành một dũng sĩ mạnh mẽ. Nhưng trong bộ lạc, các tiểu hổ tử đều cười nhạo nó, bởi vì Tiểu Lạc không có mẫu mã*, mẫu mã của nó tại thời điểm sinh nó ra vì khó sinh mà chết.

(*lỗ mã = phụ thân; mẫu mã = mẫu thân)

Tiểu Lạc thực thương tâm, bởi vì nó không có mẫu mã, các bạn nhỏ đều cười nhạo nó nói nó là đứa nhỏ không có mẫu mã thương yêu, luôn hướng nó khoe ra mẫu mã của mình có bao nhiêu hảo, có bao nhiêu đau hắn, làm cho Lạc cũng nghĩ muốn có mẫu mã thương yêu mình. Nhưng nó không thể nói cho lỗ mã, bởi vì lỗ mã phải đi ra ngoài săn thú còn chiếu cố Lạc, đã muốn mệt chết rồi, nó không nghĩ làm cho lỗ mã thương tâm thêm. Tuy rằng, nó chỉ có bốn tuổi, nhưng chỉ cần nó đến năm tuổi, thì nó có thể theo lỗ mã học tập kỹ xảo đi săn, đến lúc đó nó có thể giúp lỗ mã đi săn thức ăn, lỗ mã cũng không cần mỗi ngày mệt mỏi như vậy.

Hôm nay, Tiểu Lạc theo thường lệ ở dưới tàng cây trước nhà mình ngủ gật, đợi lỗ mã trở về. Chỉ trong một lúc, Kiệt Lợi liền hớt ha hớt hải chạy tới nói với nó là lỗ mã của nó ở trong rừng rậm bị thương, kêu nó khẩn trương đi xem một chút. Tiểu Lạc vừa nghe liền sợ hãi, lỗ mã, lỗ mã, lỗ mã cường đại như vậy cư nhiên bị thương! Không cần, không cần a! Tiểu Lạc sợ tới mức quả thực muốn ngất đi, Tiểu Lạc “Ngao!” một tiếng, bay nhanh đến hướng Kiệt Lợi chỉ theo đó xông ra ngoài. Bởi vậy Tiểu Lạc không thấy được Kiệt Lợi ở sau lưng nó lộ ra một bộ dáng gian kế đã thực hiện được.

Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới (Hoàn)Where stories live. Discover now