Chương 75: Cung biến(2)

158 4 1
                                    


Ta mơ mơ hồ hồ đi trong một hành lang tối đen, đây là con đường kín đáo ít ai biết trong Đại Minh cung, Uyển Nhi từng dẫn ta đi qua. Trong Đại Minh cung luôn luôn thắp đèn sáng trưng, đây là quy củ từ xưa mà Hoàng tổ mẫu lưu lại. Vài năm nay ta chẳng hề vào cung, nhưng mà ấn tượng về dãy đèn lồng dọc theo bờ tường kia vẫn khắc sâu như trước.

Mặc kệ Thiên Tử là ai, cung điện vẫn là cung điện trước kia .

Trong cảnh u minh tựa hồ có người nói với ta đây chỉ là mộng, dù ta đi như thế nào cũng đều không thoát, đúng lúc sốt ruột lo lắng, bỗng nhiên tay bị ai nắm lấy..."Vĩnh An?" Tiếng nói trầm thấp gọi ngay bên tai, tới khi ta rốt cuộc mở mắt ra, mới phát giác mình đã được Thành Khí ôm vào trong ngực: "Ta vừa trở về liền nhìn thấy trán nàng đầy mồ hôi, gặp ác mộng sao ?"

Tay Lý Thành Khí vẫn còn mang hơi lạnh, khi chàng muốn buông ra, ta lại vô thức níu giữ lại: "Ta mơ thấy Uyển Nhi, đều là hình ảnh năm đó mới vừa vào cung." Chàng bình thản cười cười: "Có phải muốn hỏi gì hay không?" Ta quan sát vẻ mặt Lý Thành Khí, tuy có vẻ bình tĩnh như thường, nhưng ẩn chứa điều gì đó bất an, yên tĩnh hồi lâu mới lắc lắc đầu.

Mấy ngày nay tuy chàng có lảng tránh, nhưng người nào đến đây, thân phận ra sao, ta vẫn ít nhiều nhận ra. Phụ vương từng nói Lý Trọng Tuấn ngày càng bất mãn Vi hậu thiên sủng An Lạc công chúa, âm thầm cùng kết giao trọng thần, trong đó không thiếu các lão thần thân tín của Lý Thành Khí và Thái Bình.

Thánh Thượng từ khi khôi phục thân phận hoàng tộc, cho tới bây giờ quân lâm thiên hạ chỉ mới ngắn ngủi mấy năm. So với Thái Bình và Lý Thành Khí nhiều năm mưu tính vẫn còn kém quá xa, tất nhiên không thể cứng đối cứng, điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là áp chế chính con ruột của mình.

Thân là đứng đầu Đông cung, lại không có thực quyền trong tay, bị chính em gái mình chèn ép, Lý Trọng Tuấn làm sao nuốt được cục tức này ?



Advertisement / Quảng cáo

Ta nằm trên giường, bởi vì đột nhiên nằm mơ thấy cảnh niên thiếu lúc xưa mà tinh thần có hơi hoảng hốt, nhưng không dám xoay người đánh thức Lý Thành Khí. Qua một lát, cảm giác chàng nắm tay ta kéo lại gần: "Vĩnh An, nàng vẫn nói có thời gian thì dẫn nàng đi Lộ Châu thăm di nương, hiện tại có muốn đến đó ở vài ngày không ?" Ta kinh ngạc, theo bản năng nói: "Tự Cung và Niệm An không rời ta được --". Chàng liền ngắt lời: "Các con sẽ đi cùng nàng."

Đột ngột sắp xếp cho ta đi xa, điều đó đã trực tiếp giải thích tất cả.

Ta vốn định gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên lại nghĩ tới giấc mộng kia: "Quan hệ cha con giữa Lý Trọng Tuấn và bệ hạ rạn nứt, Uyển Nhi và Võ Tam Tư đã nhúng tay vào đó không ít chuyện. Chàng muốn mượn tay Lý Trọng Tuấn dao động đế vị, nhưng nếu xảy ra cung biến, người đầu tiên Lý Trọng Tuấn muốn giết chính là Võ Tam Tư, thứ hai nhất định là Uyển Nhi." Lý Thành Khí yên tĩnh một lúc, mới nói: "Ta sẽ giúp nàng bảo vệ mạng nàng ta."

Ta gật đầu, muốn nói gì, lại nhớ tới hôm yến tiệc nói chuyện cùng Uyển Nhi. Nàng nói hình phạt nhẹ là 'Quả hình', chính là vận mệnh của mẹ ruột Lý Thành Khí hơn mười năm trước...

Ta cảm nhận hô hấp của chàng, vẫn còn thức: "Có một số việc, chàng chưa từng truy hỏi ta." Như là năm đó mẹ chàng chết thế nào, tại sao ta lại thất thân cho Lý Long Cơ, chàng chưa bao giờ hỏi nửa câu, nhưng có thật sự là không thèm để ý? Hay là không muốn ép ta nhắc tới ?

"Vĩnh An", Lý Thành khí nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ta không hỏi, chính là ta không để ý, hoặc là không muốn truy cứu . Có một số việc nói trắng ra cũng không thể thay đổi được gì, ngược lại sẽ ảnh hưởng về sau, nàng có cảm thấy thế không ?"

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

--------------

Rời khỏi thành Trường An, là vào ngày mùng ba tháng bảy.

Mấy năm nay đi theo Lý Thành Khí, ta chưa bao giờ chân chính bước chân ra khỏi Trường An. Xe ngựa càng đi càng xa, khi dừng lại ven đường nghỉ ngơi, ta dần phát giác gặp mấy người tụ tập buôn bán nhỏ quanh đây hình như đều biết võ. Phát hiện ra điều này, ngược lại càng cảm thấy lo sợ, tình hình thế này, ít ngày nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện động trời.

Thẩm Thu sợ Tự Cung và Niệm An còn quá nhỏ, trên đường không an ổn, cố tình cho hai đứa uống ít thuốc, suốt chặng đường thật sự giống như hai con sâu ngủ say, biến thành ta không có việc để làm.

Không ngờ rằng, một ngày một đêm sau, ta gặp lại một vị cố nhân.

Vương Thủ Nhất. (anh trai Vương Hoàn, vợ Lý Long Cơ)

Một ngày đêm đi đường xóc nảy không ngừng, ta mới xuống ngựa, lập tức có người dẫn vào một trà lâu sạch sẽ, thần sắc khẩn trương hầu ở bốn phía. Ta sai Hà Phúc muốn mang ít lạnh trà, phân phát cho thị vệ trong sáng hoặc tối giải nhiệt, vừa lúc tiếp nhận chén trà Hạ Chí dâng lên, chợt nghe tiếng động ồn ào lớn ngoài cửa.

Vương Thủ Nhất lẻ loi một mình, đứng ở cửa nhìn ta, nhưng không thể tiến nhiều thêm một bước.

"Trắc phi", Hà Phúc nói: "Người này không mang theo binh sĩ gì, chỉ có hai gã tùy tùng", Đông Dương đến gần, thấp giọng nói: "Trắc phi muốn gặp một lần hay không?" Ta nghĩ nghĩ, chung quy hắn vẫn là người của Thái Nguyên Vương thị, bất luận ngày sau ai làm hoàng đế, vọng tộc vẫn có địa vị thâm căn cố đế, không nên thất lễ quá mức, đành gật đầu: "Là người quen cũ, để hắn lại đây đi."

Đông Dương vâng lời, đi qua nói nhỏ hai ba câu, Vương Thủ Nhất được thả tiến vào.

Hắn đúng là không hề khách khí, trực tiếp đi tới ngồi xuống, Hạ Chí vừa rót trà, đã bị hắn một hơi uống sạch: "Lý Thành Khí quả thực xem ngươi như trân bảo, đi theo ngươi đều là người trung thành nhất." Ta cười cười: "Vương tướng quân có vẻ đang vội ?" Hắn nửa cười nửa không, nhìn ta: "Thế nào, ngươi không biết vì sao ta muốn đi Trường An? Cũng không biết vì sao mình phải rời khỏi Trường An?"

Ta từ chối cho ý kiến, đánh mắt nhìn Hạ Chí, Hạ Chí liền tiến lên rót đầy trà.

Năm đó ở quý phủ Lý Long Cơ, hắn là ca ca của chính phi Vương Hoàn, còn ta chỉ là một tỳ thiếp tứ phẩm. Hắn vì Vương Hoàn mà nhiều lần uy hiếp ta... Những ngày đó đều trôi qua thật lâu, hiện nay cho dù Vương Hoàn và Lý Long Cơ có còn đồng vợ đồng chồng hay không, Vương Thủ Nhất đều phải vì người em rể này mà mạo hiểm sinh tử, tranh thủ đế vị.



Vĩnh An- Mặc Bảo Phi BảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ