chap 4

4.4K 105 0
                                    

Truyện: Tổng giám đốc bất lương sủng vợ cũ như mạng.

Chap 4

Nghe câu nói của Tịnh Hương, lúc này toàn thân anh đều đổ mồ hôi lạnh. Trái tim như có tảng đá đè lên, hít thở cũng khó khăn. Tịnh Hương đi rồi, anh vẫn ngồi im như vậy, đôi tay ôm lấy mặt, không ai biết được anh đang nghĩ gì. Nhưng thân thể run lên từng hồi, có lẽ anh khóc cho sự ác độc của mình 3 năm trước.

Cứ như thế một lúc lâu, đến khi tâm trạng ổn định anh đi lên lầu, vào phòng cô. Anh ngồi nắm bàn tay của cô, tay cô rất lạnh, giống như cô đã chết vậy, không giống 3 năm trước vô cùng ấm áp.  mặc dù cô đang ngủ nhưng đôi khi run run, đôi mày nhíu chặt lại. Hình như trong mơ gặp ác mộng. Anh khẽ chạm vào đôi mày thanh tú, sau đó xoa nhẹ thái dương để khiến cô dễ chịu hơn.

- Ưm... Đừng....làm ơn....- Cảm thấy cơ thể có người chạm vào, cô rên khẽ. Bàn tay huơ lên không trung để xua đi bàn tay lạ kia.

- Nghiên Nhi..em gặp ác mộng à?- Anh nắm lấy bàn tay cô khẽ nói. Vì Tịnh Hương đã dặn, cô sợ những tiếng động lớn, nên muốn nói chuyện hãy nhẹ nhàng. Càng ồn, cô càng hoảng sợ.

- Aaaaa....- Cô bật dậy, mồ hôi đã ướt đẫm trán, đảo mắt nhìn quanh, thấy anh đang nắm tay mình, cô vội rụt lại, giấu đôi tay đầy sẹo vào chăn. Cảm thấy chưa an tâm, cô lấy chăn quấn khắp người không một khe hở, sau đó hét lớn:- Anh đừng lại gần đây...

- Nghiên Nhi, anh sẽ không chạm vào em, cũng sẽ không lại gần. Em bình tĩnh nghe anh nói, được không?- Anh biết cô bắt đầu bất thường liền lùi lại cho cô cảm giác an toàn. Trả lời anh là tiếng im lặng, cô không nói 1 câu, cũng không chui ra khỏi chăn nhìn anh một lần. Có lẽ cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, chiếc chăn dày đôi khi run lên theo từng nhịp của cô.

- Nghiên Nhi, anh biết em hận anh, 3 năm trước anh sai, anh có lỗi với em. Bây giờ anh muốn bù đắp lại lỗi lầm được không? Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em tha thứ cho anh.

- 3 năm trước... Anh không sai... Là tôi sai...- Cô vẫn ở trong chăn nói, giọng run lên khi nhắc đến quá khứ đau thương ấy.

- Nghiên Nhi, anh đã biết toàn bộ sự việc rồi, em không cần nhận lỗi..- Anh nghe cô nói, nhớ lại lúc trước anh đánh đập cô tàn nhẫn bắt cô nhận sai. Cô dù còn chút hơi thở cũng không chịu nhận. Thế là đêm đó anh cưỡng ép cô tàn bạo đến sáng. Từ đó trở đi, cô luôn nhận mọi chuyện là lỗi của mình, cứ ai làm sai cô đều run rẩy nhận là lỗi của mình như một cái máy. Đau lòng, hối hận nhìn dáng nằm co ro vì sợ hãi, anh muốn lại ôm, nhưng sợ cô sẽ lại không khống chế được mà phát điên lên mất.

Lại là im lặng trả lời anh, cơ thể càng lúc càng run lên không ngừng.

- Em lạnh sao?- bây giờ là mùa đông, cô sợ lạnh, nhưng điều hoà đã chỉnh đến 28 độ rồi. Cô quấn thêm một chiếc chăn dày như thế sẽ không lạnh chứ? Hay là....

- Ưng Tổng... Anh...thả tôi.... Đi được không? Tôi...không biết anh đã....điều tra ra chuyện gì, nhưng....anh như thế này là bắt giam người, là phạm pháp...- Giọng cô run lên trả lời anh, chỉ sợ nói không đúng ý anh, lại bị lôi ra đánh tàn bạo.

Tổng giám đốc bất lương sủng vợ cũ như mạngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ