mười chín

12K 1K 273
                                    


kim taehyung về nhà với một đống tâm tư rối như tơ vò trong đầu. anh đút tay vào túi áo, mũ áo hoodie trùm qua đầu, bước đi như thể chỉ có mình anh trên con đường này. gần sông hàn có một quán rượu nhỏ ở trong ngõ, và anh phải đi qua con ngõ đó để về đến nhà. tiếng lè nhè của những tên say rượu, cùng với những lời mắng chửi, trách móc cuộc đời thật trớ trêu vang lên như muốn phá tan màn đêm tĩnh lặng.

kim taehyung cười nhẹ, quả đúng là trớ trêu mà. ông trời giáng xuống cho chúng ta đủ loại tình huống oái oăm, và mỗi người lại phải giải quyết những mớ rắc rối riêng của mình, không ai giống ai. anh chỉ định đi lướt qua một cách nhẹ nhàng và về ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ vẫn tiếp diễn hạnh phúc như mọi ngày, nhưng cái chất giọng đặc sệt của những tên say rượu lại vang lên, và mục tiêu hướng tới của câu nói đó lại chính là anh.

" này thằng kia, mày cười cái gì?"

taehyung đứng khựng lại, quay đầu nhìn lão ta một cách khó hiểu. đánh giá một cách chủ quan bây giờ, anh thấy lão có vẻ đã ở tuổi trung niên. lão ta mặc một bộ vest đen không cài khuy với phần sơ mi trong sộc sệch, chiếc cà vạt lỏng đến quá ngực. lão liên tục chỉ vào mặt anh, cười những tiếng quái dị với cái giọng lè nhè lải nhải "mày cười khinh tao chứ gì?" "trẻ danh đòi lên mặt khinh thường người khác à?"

" xin lỗi chú, cháu không hề có ý cười nhạo chú hay khinh thường gì cả. cháu chỉ đang trên đường về nhà, và cháu nghĩ cũng đã muộn rồi nên chú cũng nên về nhà..."

" mày nói cái gì? giờ còn định dạy đời tao á? bọn trẻ bây giờ chỉ biết đi chơi xập xình đến tối đêm mới mò về nhà. hỏng, hỏng hết rồi."

" chú à, chú nên về nhà nghỉ ngơi đi. và đừng vơ đũa cả nắm thế. không phải cứ đi về muộn là lên bar đâu."

kim taehyung thở dài, chả hiểu sao lại đứng đây nói mấy lời này với một gã còn chẳng trong trạng thái tỉnh táo. anh biết, có điên mới đi cãi nhau với người say làm gì nên nhanh chóng cúi nhẹ đầu thay lời chào rồi đi về. không ngờ, lão ta cười lên một tiếng man rợ, bàn tay to lớn của lão bất chợt bám lên vai anh, đẩy anh ngã vào tường. thứ âm thanh anh nghe được đều là tiếng chửi, tiếng cười và cả tiếng hét man dại của lão, nó để lại một thứ gì đó dư âm, mãi văng vẳng trong đầu anh, và anh biết anh ghê sợ nó. cơn đau từ xâm chiếm lấy bả vai và lưng của anh - hai bộ phận bị đập trực tiếp vào bức tường gạch lạnh lẽo. lão ta vẫn chẳng tiếc lời chửi rủa, "mày thì biết cái gì?", "thứ công tử bột suốt ngày chỉ giỏi ném tiền qua cửa sổ.", "giờ tao bị đuổi việc, tao thất nghiệp, cái thứ công tử như mày làm sao mà hiểu được!"

taehyung tay nắm thành quyền, gượng dậy rồi đấm thẳng vào bụng ông ta, không quá mạnh nhưng đủ để lão chao đảo rồi ngã xuống. ngay lúc đó, một người phụ nữ tầm tuổi mẹ anh và một cô gái trẻ hớt hải chạy đến. người phụ nữ đó giàn giụa nước mắt, cố gắng an ủi rồi đỡ lão ta dậy trong khi lão vẫn lẩm bẩm những câu chửi rủa. còn cô gái, cô ta cúi gập người trước mặt anh xin lỗi, với giọng khản đặc, cũng chẳng khó để nhận ra những giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống mặt đất của cô ta, trong khi cô ta thậm chí chẳng ngẩng lên nhìn anh một cái. anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ rồi bỏ đi, còn không chắc cô ta có nhìn thấy không, nhưng anh không muốn dính dáng thêm vào mấy người đó một tí nào nữa.

vkook • em trai nuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ