hai mươi ba

10.1K 703 5
                                    




jeon jungkook sốt ruột, hút rồn rột mấy hạt trân châu trong ly trà sữa, sau đó lại dùng răng cắn ngậm đầu ống hút. cậu đang ở trên sân thượng chờ lớp năm cuối tan học, thật sự họ học tăng cường nhiều gần chết. cậu đang cảm thấy quan ngại kha khá cho tương lai của mình rồi.

" chờ lâu chưa?"

" lâu gần chết. ông thầy đó có thù với lớp anh à?"

" không, tại gần được tan rồi mà còn có đứa giơ tay hỏi bài, cả lớp cũng muốn điên lên."

jeon wonwoo quăng balo sang một bên, ngồi dựa vào phía tường vuông góc với chỗ jeon jungkook đang đứng.

" anh taehyung thì sao?"

"  vẫn chưa xong. hôm nay phải ở lại trực nhật."

jeon jungkook gật đầu, đưa chai nước chanh muối mua sẵn ở trong cặp ra đưa cho jeon wonwoo. dù hôm nào cả bốn người cũng gặp nhau nhưng hôm nay cậu muốn nói riêng với jeon wonwoo một số chuyện.

" hôm qua lúc ngủ, em lúc đấy mơ mơ màng màng, chỉ nghe loáng thoáng anh taehyung nói đã tìm được bố mẹ ruột của em, còn hỏi có giận anh ấy không..."

jeon wonwoo hơi ngạc nhiên, không nghĩ kim taehyung lại ôm tâm sự một mình như vậy. mấy ngày trước luôn lắc đầu rằng không muốn nhắc đến, wonwoo còn nghi ngờ anh lớn lên sao lại trở thành người vô tâm như thế, nhưng đúng là kim taehyung không phụ lòng tin tưởng.

jeon wonwoo biết, kim taehyung phải phiền não và lo lắng thế nào mới không dám đối diện với jeon jungkook mà nói thẳng, anh chính là không đành lòng nhìn thấy cậu buồn. việc jeon jungkook vô tình nghe được chắc hẳn kim taehyung cũng chưa biết nên cậu mới tìm đến jeon wonwoo.

" nhưng tại sao chuyện này lại nói với anh?"

jeon jungkook cắn môi, tiện tay ném vỏ ly trà sữa đã cạn vào thùng rác bên cạnh rồi ngồi uỵch xuống cạnh jeon wonwoo, tựa lưng vào tường mơ màng nói:

" em không phiền nếu anh wonwoo là anh trai em đâu."

" nói linh tinh gì đấy!"

" hôm trước... cô jeon dạy môn văn mắng em một trận vì viết văn lạc đề, sau khi tan học, cô có gọi em lại..."

jeon jungkook ra gần đến cửa, nghe tiếng cô đứng bên cạnh nhẹ nhàng, dịu dàng biết bao, ngay cả khi bị cô mắng, cậu cũng không có cảm giác cô đang tức giận mà chỉ thấy cô như một người mẹ kiên nhẫn giảng dạy cho con.

jeon wonwoo uống thêm một ngụm nước, nghe kiểu gì cũng không thấy giống đang miêu tả mẹ anh chút nào.

cậu lúc đó chỉ quay đầu lại, "dạ" một cái thật nhẹ. cô chỉ nhìn chăm chăm cậu một lúc, sau đó cười hiền từ bảo không có gì. cậu thật sự để ý, khi cậu chào cô để ra về.

cô nói tạm biệt, gọi cậu là con trai.

giọng cô nhỏ lắm, cô không muốn cho ai biết, cô chỉ đang tự nhủ với chính bản thân mình thôi.

nhưng nó làm cậu suy nghĩ rất nhiều, thậm chí câu nói còn xuất hiện trong giấc mơ của cậu. mặc dù đắm chìm trong giấc mơ đó, một phần ý thức của cậu nghe được tiếng kim taehyung thì thầm. không quá rõ ràng, đã thế khi tỉnh dậy cậu chỉ mơ hồ nhớ chữ được chữ mất. tuy vậy cậu khá chắc chắn đã nghe gì đó về mẹ ruột của mình.

vkook • em trai nuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ