Q2. Chương 140: Kết thúc (2)

2.6K 99 3
                                    

Edit: Qin & Jeongnie

Giấc ngủ này rất sâu.

Tạ Trạch Ích như một đêm chưa được chợp mắt. Cô nằm trong lòng anh, dù đang ngủ say vẫn có cảm giác anh đang đeo lại tín vật đính ước vào tay cô, thỉnh thoảng lại hôn tóc mai cô, ngón tay vuốt ve bên má.

Cho đến khi sắc trời hửng sáng, có người nhấn chuông ghé thăm thì bên mép giường mới nhẹ đi, anh đứng dậy xuống giường. Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, anh dùng tiếng Quảng dặn dò dì giúp việc, nghe giọng thì có vẻ đến từ nhà họ Tạ, nếu không anh cũng sẽ chẳng cho phép người không phận sự tùy tiện đặt chân vào nhà tân hôn.

Sau đó cô được anh phủ thêm áo ngủ rộng lớn, ôm cô vào lòng. Dì giúp việc rón rén đi vào, nhẹ nhàng thay đi chăn nệm vương mùi của Tạ Trạch Ích rồi trải khăn trải giường mới tinh tươm, cuối cùng âm thầm rảo bước rời đi.

Cô được Tạ Trạch Ích đặt vào trong chăn mới sạch sẽ.

Lúc này chỉ còn lại mùi của Tạ Trạch Ích trên cơ thể cô mà thôi.

Dường như anh cũng phát hiện ra điều đấy, lại còn có vẻ rất vui, ngồi bên mép giường bật cười.

Cô cau mày chun mũi, ra chiều không vui.

Tạ Trạch Ích cúi người, ôm cả cô lẫn chăn vào lòng hôn.

Cô muốn mở mắt, muốn kéo anh vào chăn nằm ngủ với mình, nhưng thật sự đã mệt quá rồi, thế là lật người rồi lại thiếp đi.

Đến khi thức giấc, những tia nắng rực rỡ rọi vào phòng qua cửa sổ phía Đông, dưới lầu ồn ào giọng tiếng Quảng, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, tiếng Anh và tiếng Pháp.

Tạ Trạch Ích mặc áo sơ mi trắng và quần tây sẫm màu, chặn mọi người ở dưới lầu, thông thạo thay đổi ngôn ngữ, mỉm cười dịu dàng đối đáp, cũng vì thế mà không có ai dám vượt qua anh xông lên lầu.

Một cô gái dùng tiếng Bồ Đào Nha trách anh: “Buổi sáng ngày đầu mới cưới mà, các mẹ đây thì thôi, chứ cha cậu nóng tính, có nhiều thân thích ở quê như vậy, chắc chắn là bị cậu chọc giận đến nơi rồi.”

Tạ Trạch Ích chậm rãi hỏi: “Ồ? Nhưng lúc gọi điện trông ông ấy có vẻ vẫn ổn mà.”

Một cô gái khác nghe hiểu được, tức khắc nói xen vào bằng tiếng Tây Ban Nha: “Cậu nói gì, cậu dỗ cha vui vẻ, thậm chí còn hòa giải cho cậu?”

Tạ Trạch Ích cười, thong thả đáp: “Con nói gì không quan trọng, mà chưa chắc ngài Tưởng đã dễ dụ đâu.”

Người nói giọng Bồ Đào Nha lên tiếng: “Người ngoài nói nhà họ Tạ mộ phần thưa thớt, cô ấy có phúc lớn như vậy, kiểu gì cũng sinh được con trai, đương nhiên lão gia không mất hứng rồi. Di Nhã gả đến nhà họ Tượng thì không như thế đâu.”

Người nói tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Tây Ban Nha lập tức cãi nhau chí chóe, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, dần dà nghe không rõ bọn họ nói gì nữa rồi.

Tạ Trạch Ích không nói gì, có vẻ cảnh này xảy ra rất thường xuyên nên cũng chẳng can ngăn.

Cô gãi tai, ngửi thấy mùi Tạ Trạch Ích trên người mình. Mặt cô đỏ bừng, cau mày xuống giường, lúc đứng lên chân vẫn run lập cập, nhưng đã đỡ hơn so với mấy tiếng trước. Vịn mép giường đi vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm dội lên người, cô xuất thần nghĩ: cô ba Lâm, cô Tạ, chị Tạ, bà Tạ...

Giờ Đang Nơi Đâu - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Where stories live. Discover now