Phần 14 - Chẳng khác gà trống nuôi con là bao

267 13 0
                                    

"Mấy Ba con ngủ hết chưa?" Tiêu Chiến vì sợ cậu hoặc là đã ngủ hoặc là đang dỗ con nếu gọi điện sẽ gây ồn nên nhắn tin.

Mới hơn 11h thôi mà anh hỏi câu cũng quá quan tâm đi. Nhấc điện thoại gọi lại cho anh, sau hai tiếng tút thì giọng nói ấm áp bên kia cũng truyền tới.

"Em còn đang làm việc sao?"

"Ừm, ban ngày chưa xử lý được mấy văn kiện tối nay em muốn làm cho xong"

Đầu dây bên kia Tiêu Chiến ngập ngừng chưa cất tiếng, đoạn một hồi Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Anh gọi em có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác vẫn chưa thích ứng được việc nhắn tin gọi điện liên tục của Tiêu Chiến. Hồi đầu yêu, xa nhau hai người vẫn luôn thường xuyên nhắn tin gọi điện cho nhau nhưng dần già do công việc lịch trình kín mít Tiêu Chiến từ chủ động chuyển qua bị động, sau này đều do Vương Nhất Bác chủ động gọi, mà gọi nói được hai ba câu đã nghe gọi vọng từ đầu bên kia báo anh phải đi quay, đi đọc kịch, anh cũng vì thế nhiều lần đành xin lỗi mà ngắt điện. Thêm 1, 2 lần nữa thì từ gọi Vương Nhất Bác chuyển qua nhắn tin nhắc nhở anh ăn uống chú ý sức khoẻ rảnh thì gọi lại, có khi anh sẽ trả lời vào cuối ngày lại có khi câu trả lời phải trôi qua mấy ngày sau cậu mới nhận được. À lâu lâu cậu cũng nhận được tin nhắn thoại báo anh ăn rồi hay anh phải ở lại thêm mấy ngày do vướng cái này vướng cái kia là cùng.

Còn nhìn từ phía Tiêu Chiến suy nghĩ, mọi thứ không tuyệt tình vậy đâu! Đó là từ lúc có Tiểu Khang hai người vẫn duy trì được sự quan tâm nhau nhưng tới khi có thêm hai tiểu bảo thực sự là quá nhiều việc, từ công việc tới xoay vòng chăm sóc ba đứa thì tự nhiên hai người đã dần lơ đãng việc hỏi han nhau, nếu là ở nhà cùng nhau còn có nói chuyện nhiều chứ nếu một trong hai đi xa nhà thì chỉ có tới tối con ngủ hết mới có ít phút dành cho nhau qua điện thoại, có khi người đi xa gọi về mới nói dăm ba câu đã nghe thấy đầu bên kia truyền lại tiếng thở đều cùng im lặng, hoá ra là người này ở nhà vì mệt đã ngủ quên. Nên nhiều lần anh đều biết ý chỉ nhắn tin hoặc tan ca về trễ rồi chẳng dám gọi gây ồn, dù ở xa hay gần vẫn là luôn chăm sóc từ những điều nhỏ nhất.

Anh cũng như cậu chắc chắn hiểu việc được nghe giọng của người mình thương sau một ngày mệt mỏi ở ngoài xã hội sẽ cảm giác dễ chịu yên bình như thế nào! Có hay chăng Tiêu Chiến anh quá cẩn thận quá giỏi kìm nén hơn Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến ngập ngừng lên tiếng.

"Cũng không có gì chỉ là nhớ em và con nên anh gọi, em đừng thức khuya quá, ngủ sớm đi"

"Ừ em biết rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm"

Công việc thì ngổn ngang chồng chất, chưa xong cái này đã qua cái khác, con bị bệnh, chuyện giữa hai người cũng chưa được giải quyết, lòng thì nhiều thắc mắc, quả thực tâm trạng Vương Nhất Bác cả ngày nay không tốt một chút nào. Cúp máy gấp lại tệp văn bản đang đọc dở, tốt nhất bây giờ Vương Nhất Bác nên theo thói quen đi ngủ để giải toả... Ầy lại nói làm sao cậu có cái thói quen này thì phải nhờ hết vào Tiêu Chiến, bản thân anh mỗi lần chịu áp lực sẽ đều chọn cách đơn giản mà khó làm nhất là đi ngủ. Ở với nhau anh còn cố áp nó vô cậu bằng cách mọi cách để rồi cậu bị nhiễm cũng chọn cách này để giải toả. Vương Nhất Bác nhớ lại các bước mà lúc trước Tiêu Chiến làm là trước hết anh sẽ chu đáo mà chuẩn bị trong phòng ngủ Huân Hương* giúp an thần, dễ ngủ sau đó còn có thời gian sẽ dịu dàng đặt đầu cậu lên đùi mình nhẹ nhàng mà xoa thái dương để thật dễ chìm vào giấc ngủ...Vương Nhất Bác lại nhớ anh, nhớ thời gian mặn nồng lúc yêu và hai năm đầu hôn nhân... mà thôi nó là chuyện cũng khá lâu về trước rồi chỉ có kỳ lạ là thói quen đã dần hình thành thì khó mà bỏ đi.

[Bác Chiến] Lăng Kính Tình YêuWhere stories live. Discover now