Chương 130

322 38 8
                                    

Từ trong bóng tối lao đến chỉ trong một giây khiến ánh mắt Lam Túy còn không theo kịp tốc độ của ánh sáng, chứ đừng nói đến việc né tránh. Trong đó hai điểm sáng đã lao đến vị trí Lam Túy, bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn vô lực né tránh, phản xạ đã ngưng lại, đại não chỉ có một mảnh trống không.

Bên tai vang lên tiếng rít, một cơn gió điên cuồng bay tới trước mặt cô cản lại hai điểm sáng. Điểm sáng như gặp phải bức tường, khí thế như gió cuốn mây bay ngưng lại trước mặt Lam Túy nửa thước, không tiến thêm nữa. Sức gió đột nhiên đem điểm sáng bao bọc lại, trong cuồng phong tạo thành một vòng xoáy, điểm sáng không tự chủ chuyển động theo vòng xoáy ấy.

Cho đến lúc này lam Túy mới dựa vào ánh đèn trong mộ sau lưng nhìn rõ được điểm sáng kia, thứ đó giống như hạt đậu nành nhỏ màu vàng óng. Gió càng luân chuyển lớn hơn tạo áp lực lên bốn phía của kim đậu, khiến chúng ngưng chuyển động rồi sau đó bị gió nghiền nát, tan thành mây khói.

Vang lên âm thanh gần giống tiếng rắn kêu, có phần đặc biệt chói tai. Mọi thứ trải qua chỉ tầm mười giây, dù không bị kim đậu tấn công trúng thì sắc mặt Lam Túy cũng cô cùng khó coi. Với thế tiến công của kim đậu, không cần nghĩ cũng biết nếu như không phải có tường gió ngăn cản thì trên người cô đã có hai lỗ như đạn bắn rồi.

Lấy lại bình tĩnh, khóe mắt Lam Túy hơi nghiêng phát hiện tất cả hạt kim quang bay tới đều bị cuồng phong trấn áp, Quân Y Hoàng không biết trở về từ lúc nào đang ở cách cô không xa, khuôn mặt bình thường lạnh nhạt giờ đã trở nên nghiêm trọng hơn.

"Nhân lúc chúng chưa tỉnh mau rời khỏi đây!"

Tỉnh?

Kết hợp với tiếng rít lúc bị phá nát, chẳng lẽ chúng là vật sống?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lam Túy càng khó coi hơn.

Mắt thấy hoàn cảnh Lam Túy bị tập kích, thể lực vốn gần như đã cạn của Bạch Tố Hà lại bôc phát, hỏa cầu hộ thân lại lóe sáng hơn, ánh lửa hừng hực còn muốn át cả ánh sáng từ đèn của Báo Tử.

"Đi theo sau lưng ta, theo không kịp có chết cũng đừng oán thán." Bạch Tố Hà lạnh lùng thấp giọng nói, lời này đánh cho Mông Tranh phải thanh tỉnh mấy phần.

Bạch Tố Hà tâm tình phức tạp nhìn lướt qua thi thể trong mộ một cái rồi nhìn Mông Điền dưới đất.

Quanh người Mông ĐIền đã đầy máu, hắn đã ngưng gào thét, yết hầu chỉ còn âm thanh thở hồng hộc, tay chân không ngừng run rẩy, con ngươi đã lộ đầy tơ máu và tròng trắng.

"Hắn hết thuốc chữa rồi, đi được ai thì hay người đó!" Trong mắt Lam Túy hiện lên một tia tàn nhẫn, cô không biết Mông Điền gặp phải chuyện gì, có điều tình mạng hắn đã như đèn cạn dầu. Huống hồ kéo theo một người hấp hối nguy hiểm sẽ thêm một phần, Lam Túy không muốn làm thánh nhân mà đặt cược tình mạng mình.

"Đi!" Lúc này Du Thần cũng không có nghĩ đến việc chiếm ưu thế gì nữa, một tay cầm súng một tay giúp Báo Tử đỡ Vương thúc lên lưng, xung trận lao ra hướng đường ra.

Chưa đi được hai bước, Du Thần liền ngừng lại tại chỗ, sắc mặt tái nhợt nhìn bóng tối phía trước.

Trong bóng tối một loạt đốm sáng hiện lên, tựa như phồn tinh cũng như một đàn đom đóm, số lượng ngày càng nhiều hơn.

Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]Where stories live. Discover now