[Chương 9] Tưởng niệm

8.2K 279 61
                                    

Năm năm trước, Tương Thanh sớm đã biết Tư Đồ và Tiểu Hoàng muốn cho y tiến cung cùng Ngao Thịnh, giúp hắn tranh đoạt vương vị, dù trong lòng vốn không cam nguyện. Theo y thấy, tiểu tử Ngao Thịnh này hung ác, bạo ngược, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, đến người chí thân duy nhất cũng muốn thương tổn, nếu không phải thành bại của Ngao Thịnh có quan hệ mật thiết đến mạng sống của Tư Đồ và Tiểu Hoàng, đến sự tồn vong của Hắc Vân bảo thì y cũng lười không muốn quản.

Ngao Thịnh biết Tương Thanh nhất định phải theo hắn tiến cung, trong lòng vui mừng khôn tả. Có điều lúc đó không phải hắn có cảm tình gì với Tương Thanh, hắn chỉ cảm thấy may mắn, may mắn là nếu lần này thực sự đi vào chỗ chết, cũng sẽ không chết cô đơn một mình ... ít nhất ... còn có thể có một người cùng hắn xuống hoàng tuyền.

Ban đầu, hai người ở chung rất gian nan, Ngao Thịnh nhất định đề phòng tất cả mọi người, thường đối đồng bạn tiên thiết hạ tròng, chỉ cần đối phương một ngày nảy ra ý định xấu xa sẽ diệt luôn, miễn cho hậu họa về sau. Tương Thanh cũng vì việc này mà thường chất vấn hắn, Ngao Thịnh chỉ đáp : "Bọn chúng không chết, ta sẽ chết, vậy nên, để bọn chúng chết hết tốt hơn."

Tương Thanh cảm thấy tiểu tử này tàn bạo như vậy, sau này nếu thực sự lên làm hoàng đế, liệu có thể đối tốt với bách tính sao ? Cảm giác chán ghét cứ như vậy nhàn nhạt quẩn quanh trong lòng.

Nhưng Ngao Thịnh lại càng ngày càng ... thích Tương Thanh. Ngao Thịnh thích con người tâm địa thiện lương này, hắn biết, đời này hắn sẽ không có mấy cơ hội để gặp người như vậy. Thân là đế vương, hắn cả đời đã được định sẵn chỉ có thể tâm sâu kế độc đối tiếp với những kẻ bụng đầy âm mưu, không có chân tình thật ý, bởi vậy mà đối với Tương Thanh đặc biệt quý trọng. Về phần Tương Thanh có thích hắn hay không, Ngao Thịnh cũng chẳng để ý, lúc nào cũng bám riết lấy mà trêu chọc y, Tương Thanh ăn nói vụng về, tâm tính lại tốt, bị trêu tức nhiều khi cũng không biết phải cãi thế nào, chỉ có thể đứng một chỗ mà âm thâm bực bội, thực rất thú vị.

Khá lâu sau đó, Tương Thanh sau khi đã chứng kiến tường tận mọi thâm độc nơi hoàng cung, sự chán ghét đối với Ngao Thịnh cũng dần giảm xuống, trong khi Ngao Thịnh lại ngày càng thích Tương Thanh nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Một đêm nọ, Tương Thanh uống rượu, Ngao Thịnh ngồi bên y, nhìn về nóc nhà lãnh cung phía xa xa đến thất thần. Tương Thanh hỏi hắn : "Ngươi trước đây ở đó sao ?"

Ngao Thịnh khẽ gật đầu.

Tương Thanh kỳ thực cũng từng nghe qua chút chuyện về tuổi thơ của Ngao Thịnh, từ lúc sinh ra cho tới khi trở thành thái tử, lão hoàng đế chưa từng một lần liếc mắt nhìn hắn, nhiều năm cùng mẫu thân hoàng hậu ở trong lãnh cung, sống những ngày ăn không đủ no, áo không đủ mặc. Hoàng hậu là người tâm cao khí ngạo, trước đây tâm địa ngoan độc, nha hoàn hạ nhân đều không thích nàng, vì vậy mà sau khi nàng sa cơ cũng nhân cơ hội đó mà [bỏ đá xuống giếng]. Mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo không có gì sưởi ấm, cuối cùng chết vì bệnh trong lãnh cung, cho dù vậy, nàng vẫn giữ được cái ưu nhã, tôn quý của một vị hoàng hậu. Năm đó, hoàng hậu qua đời, có thái giám đến tìm Ngao Thịnh, nói lão hoàng đế có chuyện cần gặp hắn.

Thịnh Thế Thanh Phong (Edited)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ