Chương 9

2.2K 163 14
                                    

Khi mẹ Tiêu dẫn Vương Nhất Bác vào Tiêu thị, Tiêu Chiến đang họp cùng với các giám đốc điều hành trong phòng họp. Mẹ Tiêu trực tiếp giới thiệu Vương Nhất Bác là con dâu của Tiêu gia với nhân viên tiếp tân ở quầy lễ tân, bởi vì một số lý do cho nên đám cưới bị hoãn lại.

Mẹ Tiêu nói cũng đúng, bởi vì Vương Nhất Bác đang mang thai. Tiêu gia thuơng cảm Vương Nhất Bác, sợ Vương Nhất Bác mệt nhọc, dự định đợi đứa nhỏ chào đời sẽ tổ chức hôn lễ, Tiêu Chiến không nói gì, ngược lại cảm thấy như vậy cũng tốt. Vương Nhất Bác mệt nhọc, bản thân hắn cũng cảm thấy đau lòng.

Nhìn thấy mẹ Tiêu đưa Vương Nhất Bác vào Tiêu thị, mọi người mới hồi phục tinh thần. Nhất thời đều tụ lại cùng một chỗ nói phu nhân rất đáng yêu, phu nhân rất soái rồi các chủ đề khác.

Mà Tiêu Chiến lại đang điên cuồng nghiền ép giám đốc diềuo hành trong phòng họp, mấy ngày nay phương án cứ sửa đi sửa lại cũng không khiến hắn vừa lòng, Tiêu Chiến biết đây không phải là nguyên nhân của người khác, tất cả là ở bản thân mình. Từ sau khi cho nhà họ Vương một chút giáo huấn, hắn rất sợ Vương Nhất Bác biết, cho nên gần đây cố ý hay vô ý đều tránh mặt Vương Nhất Bác. Nhưng Tiêu Chiến lại không ngờ mẹ hắn trực tiếp đưa người vào công ty, thậm chí còn đưa người đến phòng họp.

Sau khi đến tầng cao nhất nhìn thấy sắc mặt con dâu nhà mình có chút tái nhợt, quay đầu nói với thư ký bên cạnh: "Thư ký Triệu, rót một ly nước ấm đến."

Mẹ của Tổng giám đốc nói như vậy, Thư ký Triệu cũng không dám thất lễ, nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng trà thủy.

Nhưng Vương Nhất Bác ngăn lại: "Không sao, không sao, không cần, tôi rất khỏe."

Vương Nhất Bác nói như vậy, mẹ Tiêu cũng không nói thêm gì, đành phải để Thư ký Triệu tiếp tục ngồi xuống làm việc.

Sau đó mẹ Tiêu đưa Vương Nhất Bác đến phòng họp, cửa phòng họp đập mạnh một tiếng, Tiêu Chiến không ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Thì ra cửa công ty có thể trực tiếp vào mà không cần gõ. Đây là quy định khi nào? Tại sao tôi không biết?"

Tiêu Chiến nói xong cũng không nhìn ra cửa, cho tới bây giờ hắn vẫn không biết ai đang đứng ở cửa. Nói xong trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, một chút cũng không quan tâm là ai đi vào?

Bởi vì Vương Nhất Bác đã nhiều ngày không gặp Tiêu Chiến, vốn dĩ nghẹn một bụng ủy khuất đến tìm người. Kết quả lại nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Tiêu Chiến như vậy, giọng điệu uất ức nói: "Tiêu Chiến, vậy tôi rời đi."

Vương Nhất Bác nói xong định xoay người rời đi, mẹ Tiêu lập tức túm lấy cậu nói: "Đi cái gì mà đi, có đi cũng là nó đi."

Tiêu Chiến nghe giọng nói này, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, trực tiếp ôm cậu vào lòng. Ai có từng nghĩ hắn nhớ Vương Nhất Bác đến thế nào, nếu không phải bởi vì sợ Vương Nhất Bác biết hắn đến tìm người nhà họ Vương, sau đó sẽ tức giận với hắn, Tiêu Chiến đã không trốn tránh Vương Nhất Bác mấy ngày, cuối cùng buổi tối còn muốn đến nhìn người lại không thể ôm, thật sự rất khó chịu.

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNМесто, где живут истории. Откройте их для себя