Tứ

14.9K 1K 81
                                    

Jeon Jungkook định đá thân thể bất động kia sang một bên. Hắn muốn giành lại chăn đệm và chỗ ngủ của mình. Nhưng bỗng dưng nhớ ra hắc y nhân này đang bị thương, làm vậy có chút thất đức. Tiễn phật tiễn tới Tây phương, cứu người thì cứu đến cùng. Hắn nhịn một lần này vậy.

Sau đó, Jungkook đành mang tấm thân vàng ngọc nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nhường chăn êm nệm ấm cho y. Chỉ là trong lòng cực kỳ bứt rứt, vừa bực dọc vừa hối hận.

"Tức chết! Việc gì mình phải chịu khổ như vậy!"

Chuyện tốt hắn chưa quen làm, bản chất ích kỷ không phải ngày một ngày hai là bỏ được. Hắn từng nghĩ, thế gian này không ai giúp hắn, tội gì hắn giúp ai...

"Hừ... Hừ"

"Gì vậy?"

Jungkook lập tức bừng tỉnh, nhíu mày nhìn hắc y nhân. Nam nhân này hình như không ổn cho lắm. Mặc dù hai mắt nhắm nghiền, vầng trán lại lấm tấm mồ hôi, có vẻ đang nghiến răng rên rỉ gì đó. Hắn mon men lại gần, sờ thử vào mặt nam nhân. Bàn tay giật mình rụt lại vì quá nóng.

Sốt rồi!

"Chậc."

Jungkook tặc lưỡi, lập tức rơi vào trầm tư. Bây giờ có nên giúp y hạ sốt hay không? Tại sao nam nhân này lại phiền như vậy?

Trên vai y còn có vết thương, nếu hắn bỏ mặt rất có thể y sẽ không qua khỏi.

Đành vậy, Jungkook xuống sảnh tìm tiểu nhị xin ít nước nóng. Vắt khăn đắp lên trán cho y.

"Xem như kiếp trước tôi sát hại cả họ nhà anh, bây giờ phải ở đây đền tội."

...

Dù sao trong lòng hắn luôn có một niềm tin rằng cứu y hắn sẽ không chịu thiệt. Nam nhân là người trong hoàng thất, chí ít sẽ báo ơn hắn thích đáng. Và cả diện mạo này cũng nên sống lâu một chút.

Nguyên đêm đó Jungkook thức trắng để săn sóc nam nhân. Buổi sáng thân thể đều kiệt quệ mới miễn cưỡng chợp mắt. Trên sàn nhà lạnh lẽo, người hắn co ro một góc, nhìn qua có chút đáng thương.

...

Trưa hôm sau.

Nam nhân mỹ mạo tuấn tiếu lờ mờ tỉnh lại. Y cảm thấy đầu óc nặng nề, thân thể vô cùng đau nhức. Nhìn đến tiểu tử nằm cách đó không xa, y mới nhớ ra chuyện đêm qua. Lẽ nào tiểu tử kiêu ngạo này đã cứu y một mạng. Dù sao vẫn nên cảm tạ hắn, nhưng trông hắn có vẻ mệt mỏi, tốt nhất không đến quấy rầy.

Việc cấp bách hiện giờ là y phải hồi cung kẻo triều thần hỗn loạn. Sau đó, hắc y nhân để lại cho hắn một chiếc nhẫn ngọc, không từ mà biệt, lẳng lặng rời đi.

.........

Jeon Jungkook tỉnh lại cũng đã xế chiều. Nhìn thấy xung quanh chẳng còn ai mới biết hắc y nhân trốn mất rồi. Hắn nhíu mày, tâm tình có chút không vui. Dù sao cũng phải nói lời đa tạ hắn chứ.

Hắn rõ ràng phí công vô ích, cứu y một mạng y lại không từ mà biệt. Đúng là tên vô ơn phụ nghĩa. Sau này tốt nhất đừng để hắn gặp được y

Phúc tinh đến rồi thưa Hoàng đế | TaekookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ