5 - end

394 46 11
                                    

Chenle gục mặt vào vai anh khóc được nửa tiếng, biết đến lúc nên dứt ra rồi nên nghiêng người nhìn ra cửa sổ, "Về thôi."

"Quay sang đây anh lau mặt cho."

"Không, em đang xấu lắm, không muốn để anh thấy."

Lee Jeno bật cười, ân cần xoay người cậu lại, rút khăn giấy khẽ chặm mấy giọt nước mắt còn chưa khô hẳn trên gò má ửng hồng.

"Mèo con mít ướt."

Cậu phụng phịu bĩu môi, anh mỉm cười xoa đầu cậu.

"Về nhà thôi."

-

"Tại sao lúc đó em lại chia tay?"

Lee Jeno pha cho cậu một ly trà gừng, trông điệu bộ như muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi.

Lý do chia tay à?

Một tháng trước khi rạn nứt, Chenle chỉ thấy anh ngày càng bận rộn, ngay cả việc dỗ dành mấy điều mà cậu giận hờn vu vơ anh cũng không còn thiết tha, chỉ buông một câu bất lực, "Em đã lớn rồi, vì sao cứ luôn hành xử trẻ con như thế?"

Những lần trước anh cũng nói tương tự thế, nhưng từng chút một cứ dồn nén lại, làm cậu cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá lớn. Anh vùi đầu vào thế giới người lớn đề cao sự nghiệp, cậu vẫn mãi là đứa trẻ với những đòi hỏi ấu trĩ.

Đơn giản một câu: bao dung của anh không đủ để che lấp sự thiếu chín chắn của cậu.

Đến một lúc nào đó, cậu nghĩ mình nên rời đi, chỉ để lại một câu chia tay ngắn ngủi qua tin nhắn rồi biệt tích ở nước ngoài. Để cho cả hai không còn vướng bận nữa, anh có thể tập trung phát triển sự nghiệp của mình, còn cậu sẽ làm cánh chim nhỏ tự do bay đi khám phá thế giới.

Bay một quãng xa như thế, rốt cuộc lại về với vòng tay của anh.

"Ngốc, anh đã bao giờ muốn chia tay đâu chứ."

Chenle vân vê một góc áo của anh, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Lúc đó em không đủ dũng khí để đối diện."

Đối diện với sự thật rằng, anh ngày một trưởng thành vì lăn lộn với thế giới ngoài kia, còn cậu chỉ cố bám víu lấy người khác, chẳng biết mùi vị đắng cay của cuộc đời là thế nào.

"Bây giờ em có rồi sao?"

Đối với câu hỏi này, Chenle ngẫm nghĩ thật kĩ. Có lẽ vì anh đã nhắc đến ước mơ từ tận đáy lòng cậu, ước mơ mà cậu chôn giấu bởi những gánh nặng về tiền bạc.

"Ừm. Em sẽ theo đuổi nghề biên kịch vậy."

Chenle dụi đầu vào bờ vai vững chắc của anh, bờ vai mà cậu mong nhớ ngày đêm, giờ đây đã ngay trước mắt nên cảm thấy có chút thần kì.

"Lee Jeno, anh chính là dũng khí lớn nhất của em."

-

Chenle gắng cầm cự ở toà soạn thêm nửa tháng nữa để được chấm công phát lương. Cậu gửi một nửa về cho gia đình, ngay sau đó mẹ đã nhắn tin.

Em đã lớn rồiWo Geschichten leben. Entdecke jetzt