PN2

892 83 1
                                    

PN2

Editor: Cô Rùa

*

Tần Hạ chưa từng hỏi tại sao ngày hôm đó Hạ Viễn lại khóc. Anh luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành xảy ra nên không bao giờ dám hỏi.

Cũng may, Hạ Viễn cũng từ từ trở lại như bình thường, thật ra Hạ Viễn giấu cảm xúc của bản thân rất kỹ, cậu chỉ ngủ ở nhà Tần Hạ một đêm, ngày hôm sau đã trở về nhà mình.

Một tuần sau, trường học lại bắt đầu học kỳ mới.

Hạ Viễn vẫn biểu hiện không khác gì bình thường, vẫn hỏi anh về bài tập, trò chuyện với các bạn trong lớp, cũng cười đùa với họ, nhưng Tần Hạ có thể nhìn ra Hạ Viễn không vui.

Thậm chí cậu còn chưa thật sự cười chân chính lần nào, Hạ Viễn thường xuyên ngây người, sau đó hai mắt đột nhiên đỏ hoe.

Mỗi lần nằm trên bàn vào giờ nghỉ trưa, khi tỉnh dậy, quyển bài tập trên bàn của Hạ Viễn luôn lấm tấm nước mắt.

Có một lần sau khi nghỉ trưa, Tần Hạ cầm sách bài tập toán giảng bài cho Hạ Viễn, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên nét chữ bị nhòe đi vì nước mắt, cuối cùng hỏi: "Hạ Viễn, cậu có thể nói cho tôi biết chính xác là cậu đã gặp chuyện gì không?"

Hạ Viễn: "... Không có gì."

Tần Hạ chỉ vào vết nước mắt trên tập sách: "Vậy tại sao cậu luôn khóc?"

Hạ Viễn sửng sốt một chút: "Tôi..."

Hạ Viễn liếm đôi môi khô khốc một cái, nói: "Tôi... Tôi luôn không làm được bài toán, tôi rất lo lắng."

Tuy nhiên, tập sách bị dính đẫm nước mắt không phải lúc nào cũng là sách bài tập toán.

Hạ Viễn đang nói dối.

Tần Hạ im lặng một lúc, không có vạch trần Hạ Viễn.

Tần Hạ lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho Hạ Viễn, sau đó cầm cây bút bên cạnh lên nói: "Còn câu nào không làm được cứ nói với tôi, tôi sẽ giảng lại cho cậu."

Tan học, Tần Hạ không về thẳng nhà, mà là đạp chiếc xe mình mới mua, bấm chuông về phía Hạ Viễn: "Hạ Viễn, lên xe, tôi đưa cậu về nhà."

Hạ Viễn đeo cặp đi trước mặt anh, chậm rì rì hỏi: "Cậu biết chở không vậy?"

"Đương nhiên!" Tần Hạ nâng cằm lên, tự tin nói: "Tuy tôi mới mua xe thôi, nhưng mấy chuyện đơn giản này làm sao có thể làm khó được tôi?"

Hạ Viễn: "Vậy cậu đạp tôi xem thử."

Tần Hạ trợn tròn đôi mắt, có chút tủi thân: "Cậu không muốn ngồi xe của tôi sao?"

Hạ Viễn: "Tôi sợ cậu chở tôi té thôi."

Tần Hạ ngồi thẳng trên xe đạp, hai tay nắm chặt ghi đông, vẻ mặt tự tin: "Vậy thì cậu không cần phải lo! Tôi nhất định..."

Tần Hạ còn chưa kịp nói xong, tay lái đã lắc trái lắc phải như thể bị động kinh, anh không giữ được thăng bằng, cuối cùng ngã xuống đất cái 'rầm'.

Hạ Viễn không nhịn được cười ra tiếng.

Tần Hạ oan ức nói: "Hạ Viễn, cậu cười tôi."

[ĐM/Hoàn] Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi TuiWhere stories live. Discover now