chương 8

420 19 0
                                    

Tiêu Chiến không biết tổng đàn của Thương Nguyệt Lâu ở Hoàng Đô thế nào, nhưng phân đàn của Thương Nguyệt Lâu ở đây lại khiến cho hắn có chút giật mình, nơi này nhìn qua giống như một trang viên bình thường nhưng lại có nhiều điểm bất thường. Chỉ cần nói đến hai con sư tử bằng đá cẩm thạch thì đã có giá trị tới ngàn vạn. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều xuống ngựa, Vương Nhất Bác đem dây cương tùy ý mắc vào chân một con sư tử. Sau đó bước qua gõ cửa chính, gõ ba lần với của nhỏ, sau đó lại trở về gõ thêm hai tiếng. Ở bên trong truyền đến một giọng nói khẽ: “Thiên hôn địa ám.”

Vương Nhất Bác lập tức trả lời: “Chỉ có Nguyệt Minh.”

Gõ cửa có nhịp điệu thì cũng thôi, thế nhưng còn có ám hiệu. Khóe miệng Tiêu Chiến nhịn không được co rút. Vốn tưởng rằng có thể xem nhiều hơn một chút nhưng cửa đã mở ra, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, trên mặt đã vui vẻ: “Kim đường chủ, người đã trở lại.”

Vương Nhất Bác thản nhiên gật đầu, người kia lướt qua Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ, trên mặt sự mừng rỡ càng thể hiện rõ hơn. Sau đó liền lui trở về, cửa nhỏ liền lập tức đóng lại.

Này!?! Không phải đã xác định thân phận hay sao? Tiêu Chiến có chút khó hiểu, thế này là thế nào a? Sau đó lại thấy Vương Nhất Bác cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Mộc đường chủ hiền lành, Thổ đường chủ trầm ổn, Thủy đường chủ là nữ tử.”

Khóe miệng Việt Thương cong cong, biết y lo cho mình: ”Ta đều nhớ kỹ. An tâm.”

Sau đó cửa lớn lập tức được mở ra, có ba nhóm người cùng đi, đứng đầu là ba vị đường chủ. Liếc mắt một cái đã thấy đúng như Vương Nhất Bác đã nói qua, nam tử bên trái vẻ mặt xuân phong hóa vũ, khi nhìn thấy hắn, ý cười trong mắt càng đậm. Nam tử bên phải tuy cũng mang theo một thoáng vui mừng, nhưng trên mặt lại không hề thay đổi. Chỉ có một nữ tử đứng giữa, vừa nhìn thấy hắn liền vọt tới trong lòng hắn, ôm cổ hắn làm nũng không thôi: “Chiến ca ca, hù chết Lệ Nhi. Chúng ta còn tưởng rằng ngươi không về được…”

Nói được một nửa đã khóc òa lên. Khi nàng chạy lại phía mình, Tiêu Chiến đã định đẩy nàng ra, nhưng lại nhớ Vương Nhất Bác đã từng nói, Bạch Lệ Nhi là con gái của sư phụ, là sư muội của hắn.

Nguyên bản cũng đã tính toán cứ giả bộ giấu diếm, đơn giản bỏ qua việc này, nhưng lại không ngờ được Bạch Lệ Nhi khóc tới không cần thể diện, nước mắt không ngừng rơi, bọt nước ở trên tay hắn, khiến cho lòng hắn khẽ run rẩy. Ở đời trước, hắn một người lẻ loi, chỉ sợ chết đi cũng không ai nhớ rõ, sau khi đến nơi đây, đầu tiên là gặp được người trung tâm như Vương Nhất Bác, lại gặp được người thân quan tâm mình như Bạch Lệ Nhi, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy tâm tính của mình có chút thay đổi. Trước kia lạnh như băng bắt đầu trở nên có nhân tính.

Chẳng lẽ bởi vì đã chết một lần, cho nên càng quý trọng cuộc sống không dễ gì mà có này? Có lẽ không quen nhìn biểu tình mờ mịt của hắn, Mộc đường chủ Tống Sảo vươn tay, ôm Bạch Lệ Nhi vào trong lòng mình. Xấu hổ cười cười: “Ách, Lệ nhi thất lễ, lâu chủ chớ trách.”

(zsww) (Chiến Bác) (cao h) Thề Sống Chết Có NhauWo Geschichten leben. Entdecke jetzt